Eunseo không rõ mình ngồi đây bao lâu, chỉ nhớ khi đặt chân vào phòng thì trời đã tối. Tia sáng cuối cùng của chiều hoàng hôn vụt tắt, đem theo cả chút hy vọng vỡ vụn nơi cô.
Tách cafe nguội lạnh từ khi nào, ngoài kia cũng sáng. Mặt trời lên cao, sương sớm vương trên những chiếc lá non xanh mướt tươi mới. Qua một đêm mưa, tựa hồ hết thảy vạn vật đều được gột rửa. Duy chỉ tâm hồn cô là vẫn lặng lẽ như phút ban đầu.
Đêm qua Chengxiao không cạnh bên, lòng Eunseo càng thêm nặng nề mệt mỏi. Dường như quá nhiều xúc cảm xuất hiện cùng lúc sẽ khiến thần trí con người ta không được tỉnh táo. Và Eunseo hoàn toàn đang mắc kẹt trong tình trạng ấy. Cô lười biếng tới độ chỉ muốn ngồi mãi ở đây, đắm chìm vào những hồi tưởng xưa cũ, bỏ mặc dòng đời ngoài kia xô bồ đẩy đưa.
Hình như hôm qua mình đã khóc! - Đó là tất cả kí ức Eunseo lưu lại đến sáng nay.
Sau từng ấy năm, ngỡ tưởng đã quên, ngỡ tưởng đã đặt xuống rồi. Ngỡ tưởng khi vô tình bắt gặp nhau trên đường còn có thể thản nhiên cười với chị và nói một câu "xin chào". Ấy vậy mà, cô suốt 5 năm qua thì ra chưa từng quên chị. Cho đến tận thời khắc này rồi, hình ảnh cô nữ sinh trung học trên môi là nụ cười rực rỡ hơn cả nắng tháng ba vẫn y nguyên trong ký ức cô.
Kim Jiyeon.. chị vừa là thanh xuân, vừa là tình đầu, cũng là điều nuối tiếc đẹp đẽ nhất của cuộc đời Son Eunseo.
Cô còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên cô gặp chị là một chiều nắng tháng ba êm ả. Cả hai chung trường trung học, lớp cách nhau một bức tường nhưng chẳng hề biết đến sự tồn tại của đối phương. Phải tới khi xe chị bị hỏng, mà sân trường lúc đó đã thưa bóng người, cô mới bất đắc dĩ giúp chị.
Ngày ấy Son Eunseo tuy mới là học sinh sơ trung năm nhất nhưng so với bạn đồng trang lứa thì trưởng thành hơn nhiều. Có lẽ do một phần gia đình làm quân nhân lâu đời. Còn Kim Jiyeon, nói năm ba mà mặt mũi non choẹt, trông thế nào cũng thấy ngốc nghếch. Hai con người như hai thái cực, vậy rồi chẳng hiểu sao thân được với nhau.
Nếu cô sẵn sàng dành nửa ngày cho các bài tập thể lực thì chị sau giờ học nhất định phải cắm cọc ở phòng nhạc cụ đến tối mịt mới chịu về. Vì chị thích âm nhạc lắm, chị hát cũng hay nữa nên Eunseo đã từng vài lần trốn học để ngồi suốt hai tiếng đồng hồ ngắm chị bên phiến piano trắng muốt. Jiyeon biết được, lên giọng chị lớn trách cô đủ điều. Khi ấy Eunseo chỉ cười, không có em ai đưa chị về. Jiyeon ừ, bĩu môi thôi tập đàn tiếp.
Đoạn thời gian đẹp đẽ nhất của cô có nàng làm bạn, đến bây giờ vẫn luôn song hành hiện hữu. Đôi lúc vô tình nhìn thấy những vật dụng, cảnh trí quen thuộc, không tự chủ sẽ nhớ đến thật sâu.
Luda từng hỏi cô tại sao năm đó cứ chần chừ mãi, để rồi trơ mắt nhìn Jiyeon ngã vào vòng tay người khác. Eunseo lúc ấy cười rất buồn, đơn thuần giải thích cho Luda nghe. Không phải chần chừ, mà là biết trước kết quả chẳng mấy tốt đẹp nên không muốn nói. Biết rõ trong lòng Jiyeon đã có một hình bóng để thương để nhớ nên không nỡ phá hỏng. Huống hồ người đó rất tốt, có thể chăm sóc cho chị và cũng là người chị dành trọn tấm lòng chân thành yêu thương.