74: DÂNG HƯƠNG

1.4K 57 2
                                    

Tiêu Lâm nguệch khóe môi lên, phất tay ra hiệu cho Quản gia lui ra, lấy tay rót một chén trà nhỏ: "Uống một hụm trà không ?"

Vân Ánh Vãn hừ lạnh một tiếng, rút roi dài bên hông ra, khẽ xoay cổ tay, chiếc roi như có sức sống, tựa như một con rắn nhạy bén trườn bên hông Tiêu Lâm.

Đôi mắt đẹp của nàng khép hờ, chăm chú nhìn vào Tiêu Lâm vốn đang bình thản ung dung giơ chén trà cười mời mình uống, khẽ động tay, vốn định căng roi để gã chịu chút khổ, không ngờ gã lại nhào người về phía mình.

Vân Ánh Vãn hoảng sợ, căm tức nhìn Tiêu Lâm, khuôn mặt đỏ bừng: hắn ta nhất định là cố ý!

Tiêu Lâm dừng mắt trên thiếu nữ mắt sáng như sao trước mặt, ánh mắt hàm chứa nụ cười thản nhiên. anh cầm chén trà không rớt ra nửa giọt đưa đến cạnh môi nàng, cười nhẹ: "Dù Vân tứ Tiểu thư có khát mấy cũng không cần phải nóng vội như vậy sao?"

Hương trà thơm ngát lẫn với mùi Bạc Hà và Hương Giáp Lan* trên người chàng trai, như có mấy phần ngất ngây, Vân Ánh Vãn tự nhiên cảm thấy lỗ tai như nóng lên.

*) Hương Giáp Lan: là một loài thực vật có hoa thuộc chi Vanilla của họ Lan, và là một trong những nguồn chủ yếu để sản xuất hương liệu vani do có hàm lượng chất vanillin cao.

Nàng thu roi lại, lùi về sau mấy bước, giương mắt nhìn về phía y: "Là ngươi tự chạm lên kiếm của ta rồi bị thương, sao lại phải làm khó ta?"

"Là ta tự chạm lên kiếm của ngươi?" Tiêu Lâm cười khẽ, thản nhiên nếm nước trà thơm ngát trên tay: "Có người khác nhìn thấy sao?"

Vân Ánh Vãn cắn răng, hung hăng xì một tiếng: "Vân Ánh Vãn ta lớn như vậy vẫn chưa bao giờ gặp người vô liêm sỉ như vậy!"

Tiêu Lâm khẽ nguệch khóe môi, cười dửng dưng: "hiện nay không phải đã gặp rồi sao?"

"Ngươi..." Vân Ánh Vãn trố mắt không nói lên lời, chỉ thấy cơn giận nghẹn trong ngực không tiêu xuống được, vô cùng khó chịu.

"Uống một hụm trà không ?" Tiêu Lâm lại ngồi xuống, khá thích thú cầm chén trà ngọc quơ quơ.

"Bích Loa Xuân* ?" Vân Ánh Vãn nhíu mày.

*) Bích Loa Xuân: là một loại trà xanh nổi tiếng, nổi tiếng với vẻ ngoài tinh tế, mang hương trái cây và hương hoa.

Tiêu Lâm gật đầu, không chớp mắt nhìn nàng, nói: "Bích Loa Xuân thượng hạng, muốn thử không ?"

Vân Ánh Vãn đi lên phía trước, cầm chén trà lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Tiêu Lâm nhìn Vân Ánh Vãn trút giận, đuôi mày không khỏi nhướng lên, đang định mở miệng, chỉ thấy đôi lông mày thanh tú của nàng khẽ nhăn lại, cực kỳ ghét bỏ liếc mắt nhìn mình một cái: "Loại trà không có vị như vậy mà nhà ngươi còn uống ngon đến vậy sao?"

Ý cười bên mép cứng lại, sửng sốt một lúc lại chậm rãi nói: "Trà này là ta lấy ở chỗ Hoàng Thượng."

"Khẩu vị của yêu râu xanh chẳng khác nhau là bao." Khuôn mặt Vân Ánh Vãn thản nhiên, đập mạnh chén trà hướng lên mặt bàn: "Ta là Tiểu thư của phủ Quốc Công, hậu duệ Quý tộc trên khắp Đại Tề muốn kết thân với Vân gia còn nhiều, rất nhiều, ngươi làm hỏng một hai người, nhưng không làm hỏng được bốn năm sáu bảy tám! Sau này chúng ta chờ xem!"

Tiêu Lâm toét miệng cười, dương dương tự đắc lắc cây chiết phiến trong tay: "Vậy chờ tin vui của Vân tứ Tiểu thư."

Vân Ánh Vãn hừ lạnh một tiếng, xoay người liền đi. Nàng và Quý Đình Quân xem như là lớn lên cùng nhau, so sánh với những thanh niên khác, người Vân Ánh Vãn thuận mắt nhất chính là anh ta, cũng không bài xích cuộc hôn nhân này, không nghĩ tới đã bị tên tiểu nhân có thù tất báo này làm cho rối loạn.

Càng nghĩ càng tức, nàng dừng chân, quay trở lại.

"nói, mi làm hỏng việc hôn nhân của ta như thế nào*!"

*chỗ này tôi phóng tác một chút (vì không biết tiếng Trung) nhưng nếu edit nguyên như nguyên tác thì nó không phù hợp với cả đoạn hội thoại.

Tiêu Lâm thu lại ý cười trong mắt, nhìn Vân Ánh Vãn vòng trở lại, trên mặt phủ thêm một tầng mây đen, đôi mắt đen ngập sóng: Nàng để ý tên nhóc họ Quý như vậy sao?

Mày khẽ nhíu lại, lại chậm rãi giãn ra. Tiêu Lâm ngước mắt lên, yên lặng nhìn Vân Ánh Vãn không chớp lấy một cái: "Ta chẳng nói gì cả."

Vân Ánh Vãn vừa định mở miệng, liền thấy trong mắt người trước mặt lóe lên tia sáng mê người: "Chẳng qua ta chỉ cho gã nghĩ kỹ xem có muốn trở thành kẻ thù của ta hay không thôi."

"Trở thành kẻ thù của ngươi?" Vân Ánh Vãn không hiểu tại sao.

"Ừm?"

"Vết thương còn chẳng lớn bằng ngón tay của ta cũng đáng để ngươi phải bận tâm như vậy sao?" Vân Ánh Vãn khinh miệt nhìn hắn ta một cái, nhỏ giọng lầu bầu: "Đồ đàn bà..."

Gân xanh trên thái dương Tiêu Lâm dựng lên, đang định mở miệng nói gì, chỉ thấy thiếu nữ mặt đầy ghét bỏ trước mặt cười với mình: "Vì biết ta kết thù với ngươi, lại bị uy hiếp vài câu liền đánh trống lui quân, cuộc hôn nhân này không kết cũng được." Vân Ánh Vãn chắp tay với anh ta, hào phóng nói: "Đa tạ Chỉ Huy sứ."

Dứt lời, nàng khoanh tay rời đi, bước chân dường như đang tung tăng.

Tiêu Lâm yên lặng nhìn theo bóng lưng của nàng, đỡ trán bất đắc dĩ cười: Hình như nàng cũng không biết trọng điểm là gì...

Trọng điểm không phải là ta phải lòng nàng sao???

******

​"Có chuyện gì sao?" Quý thị nghe nói A Viên đã trở lại liền tự mình vội vàng ra ngoài đón, không nghĩ rằng cùng trở về với nàng còn có hơn 10 cỗ xe ngựa.

A Viên nhìn thấy Quý thị, trong lòng vô cùng vui mừng, chạy chậm tới rúc vào lòng bà, cười đến mặt mày cong cong: "Thân thể Thái Hoàng Thái Hậu khỏe rồi, cũng tỉnh lại, mới để con trở về đoàn tụ với gia đình." Nàng cười tủm tỉm chỉ xe ngựa sau lưng xe, nói: "Những xe ngựa này có đồ dùng của con trong Cung, cũng có của Nương Nương ban cho..."

Vừa nhắc đến hai chữ "ban cho", A Viên liền vuốt ve chiếc vòng Mã Não giấu trong tay áo, ghé vào bên tai Quý thị nói thầm: "Nương, con có việc muốn nói với ngài."

Quý thị trong lòng kêu "lộp bộp" một tiếng, gật đầu bất an dặn dò: "Đưa mấy thứ này đến Quỳnh Cư Viện, Sơ Dao, ngươi tự mình giám sát."

"Dạ."

A Viên nhận lấy chiếc hộp trong tay Thu Lan, trịnh trọng hành lễ với nàng, giọng nói có mấy phần nghẹn ngào: "Thu Lan tỷ tỷ, bảo trọng."

Thu Lan cũng đỏ hốc mắt, nắm tay A Viên nức nở: "cô nương cũng phải chú ý sức khỏe, mùa hè đừng để mình nhiễm lạnh, cẩn thận đau bụng."

A Viên đồng ý, cười khoát tay, xoay người đi vào phủ Quốc Công.

"Đây đều là những thứ Thái Hoàng Thái Hậu thưởng cho con sao?" Quý thị nhìn chiếc vòng Mã Não trên cổ tay A Viên cùng chiếc vòng Ngọc trong hộp, kinh ngạc trợn mắt: "Những thứ này cũng quá quý rồi..."

"Nữ nhi nhận thì hổ thẹn, nhưng lại không từ chối được..." A Viên khẽ nhíu mày: "Những năm gần đây Nương Nương ban thưởng vật quý, ngoại trừ những thứ bà khăng khăng may cho con, con gần như không động đến, định để đến lúc ngài khỏi bệnh có thể trả lại..."

Nàng nói xong, lại thở dài một hơi: "Nhưng hôm nay khi con nói đến chuyện này, Nương Nương lại lạnh mặt với con, không còn cách nào khác, con chỉ phải mang về."

"Thái Hoàng Thái Hậu quả thật đã chăm sóc con rất tốt..." Quý thị cảm kích trong lòng, nắm tay A Viên, nói: "Trong kho có mấy loại dược liệu quý như Nhân Sâm ngàn năm, Linh Chi, chờ mấy ngày nữa con hãy mang vào Cung một chuyến, tự mình đưa cho Thái Hoàng Thái Hậu đi."

A Viên gật đầu nghe theo, vuốt ve chiếc vòng Mã Não nhẵn nhụi ôn nhuận trên cổ tay, hơi mê mẩn: không biết Thái Hoàng Thái Hậu có uống thuốc tử tế hay không...

CẦU ĐƯỢC ƯỚC THẤY: THÁI GIÁM BIẾN HÌNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ