Chương 17 : Thích em, rất thích em

362 69 7
                                    

Vốn dĩ siêu sao Kim của chúng ta thương tích không có gì đáng ngại, thanh niên trai tráng mà, hồi phục nhanh lại càng không phải chuyện lạ. Túc trực bên cạnh bạn gái được mấy ngày, đương nhiên diễn viên Kim Taehyung đã được đạo diễn Im gào thét quay về đóng phim, dù gì cũng chỉ còn những cảnh có anh là chưa xong thôi. Chuyện hiển nhiên này thì không đáng nói, đáng nói là...

Haneul ngồi trên giường ôm một bụng khó hiểu. Sao sáng ngày anh phải quay lại phim trường, trước khi từ bệnh viện rời đi anh lại bày ra một dáng vẻ như một đi không trở lại thế này...

"Đồ ăn của các bữa anh đã để trong ngăn tủ rồi, cũng có dán ghi chú là bữa nào ăn gì hết rồi."

"Biết rồi." Kim Taehyung-ssi, bạn gái anh không có bị ngu.

"Nếu khó chịu thì nhớ bấm chuông gọi y tá tới, đừng cố chịu đựng một mình."

Nói một thôi một hồi hết gần nửa tiếng rồi vẫn chưa dặn dò xong, mức độ kiên nhẫn của Haneul cũng đã đạt đến cực hạn, cô kiên trì chờ anh nói nốt câu đang nói dở rồi nghiến răng nhìn anh nở một nụ cười lạnh còn hơn cả núi băng ở Nam Cực :

"Em đang nằm ở phòng bệnh VIP, cũng chỉ bị sốt cao, không phải bệnh nan y, anh nghĩ còn có chuyện gì có thể xảy ra ? Rốt cuộc anh có đi không ? Đạo diễn Im mà biết em là lí do anh không chịu đi làm chắc chắn sẽ băm vằm em ra đấy."

Taehyung quan sát biểu cảm cứng rắn của cô, xác định mọi thứ đều ổn rồi mới thở dài bước ra ngoài. Lúc anh quay lại, trên tay có cầm một chiếc lồng khá lớn. Đặt chiếc lồng xuống đất, anh đưa tay thận trọng ôm thứ ở trong lồng ra. Nghe thấy tiếng "gâu gâu", tiếp đó là có một cục bông nhỏ màu đen vàng xuất hiện trong tầm mắt của Haneul. Thoáng chốc ánh mắt cô ánh lên tia dịu dàng, khi đón lấy cục bông còn vô cùng nâng niu hít hà cảm nhận xúc cảm mềm mại. Một cô gái xinh đẹp cùng một chú chó đáng yêu, nhìn thế nào cũng hết sức hài hòa thuận mắt.

"Sợ em buồn chán nên anh đem Yeontan đến bầu bạn với em. Sắp tới anh cắm cọc ở phim trường, để ở nhà cũng không yên tâm."

Yeontan được Haneul ôm trong lòng dường như rất thoải mái, sau một vài phút vặn vẹo điều chỉnh tư thế thì vui vẻ liếm liếm mặt cô lấy lòng. Khi được thả xuống giường, Yeontan hưng phấn chạy vòng vòng quanh cô, Haneul bị chọc liền cười không ngừng, vừa cười vừa trả lời Taehyung :

"Anh có thể đi được rồi đó. Thứ lỗi cho người bệnh không thể ra tiễn anh."

"..." Từ từ, đây có phải cảm giác bị thất sủng không ?

Cuối cùng Taehyung cũng nhấc chân ra ngoài, anh ngoảnh lại sủng nịnh nhìn một người một chó đang chơi vô cùng vui vẻ. Đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ, Taehyung nhận ra đây là lần đầu tiên anh nảy sinh loại tâm tình này, hóa ra khi thích một người sẽ bất tri bất giác trải nghiệm ham muốn ở bên người đó lâu hơn.

Taehyung khuất dạng sau cánh cửa phòng bệnh rồi, sắc mặt Haneul cũng nhanh chóng thay đổi. Miệng vẫn treo nụ cười nhưng trong mắt thoáng có nét buồn rầu, cô bỗng thấy hình như mình bị chiều hư rồi. Đã sớm học cách làm quen với cảnh trong phòng bệnh luôn có anh, cái gì cũng đều không phải lo, bây giờ xung quanh trở nên an tĩnh hơn, lại có chút lạ lẫm. Cô bế thốc Yeontan lên đối mặt với mình, nói một câu tự chấn an tinh thần :

Longfic | Nhìn Sao Trời, Anh Nhớ EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ