Có được đáp án mình muốn, cũng biết được vị Kiều Nghi Kiệt tự xưng là bạn trai Mộc Mộc này là thần thánh phương nào, Trác Siêu Việt vừa lòng đứng lên: "Luật sư Kiều, thật có lỗi, làm mất nhiều thời gian của anh như vậy..."
Nửa câu sau, "Tôi không làm phiền nữa" còn chưa nói xong, Kiều Nghi Kiệt vội vàng cắt lời, "Chờ một chút."
"Luật sư Kiều còn việc gì sao?"
"Trác tiên sinh, thứ lỗi cho tôi mạo muội, có thể cho tôi biết cách liên hệ với anh trai anh không?" Kiều Nghi Kiệt khách khí hỏi.
"Xin hỏi, anh tìm anh ấy có việc gì?"
"Tôi muốn nói với anh ấy chuyện... Mộc Mộc."
"Hả?" Truyện này Trác Siêu Việt đương nhiên cảm thấy hứng thú, liền nói, "Anh muốn nói chuyện gì, nói với tôi cũng vậy thôi, tôi sẽ giúp anh truyền đạt lại."
Kiều Nghi Kiệt vài lần muốn nói lại thôi, thấy Trác Siêu Việt kiên trì, rốt cuộc cũng hỏi ra một câu, "Bọn họ qua lại bao lâu rồi?"
Vấn đề này thật làm khó Trác Siêu Việt.
Bọn họ qua lại đã bao lâu? Trác Siêu Việt căn cứ vào lần hắn nhìn thấy hai người dây dưa trên ghế sô pha mà phỏng đoán, "Cũng một thời gian rồi."
"À." Kiều Nghi Kiệt do dự, "Anh trai anh có phải đã biết Mộc Mộc từ trước, đưa cho cô ấy một chiếc khăn tay?"
Chiếc khăn tay? Trác Siêu Việt ngẩn ra, "Anh làm sao mà biết?"
"Bởi mấy năm nay Mộc Mộc đều đợi người đó, Mộc Mộc từng nói, cô ấy chết cũng không chấp nhận người khác. Cho nên, nhất định là cô ấy tìm được người đó rồi..."
"Chết cũng không chấp nhận người khác..." Đau đớn dội lên trong ngực Trác Siêu Việt.
"Nếu tiện, giúp tôi nói với anh ta: Mấy năm nay, Mộc Mộc sống không bằng chết, nếu không phải vì anh ta, Mộc Mộc sẽ không sống tới bây giờ. Cô ấy là cô gái tốt, đừng làm cô ấy tổn thương..."
"Tôi sẽ."
...
Rời khỏi văn phòng luật sư, Trác Siêu Việt mệt mỏi tựa vào ghế xe, hút thuốc.
Hôm nay hơi thuốc rất nồng, hắn bị nghẹn, mắt cay lên, không ngừng ho khan, lâu sau, ánh mắt che kín tơ máu.
Hắn dụi thuốc, một lát sau lại châm một điếu, tiếp tục hút.
Hắn nghĩ chỉ cần đối với cô gay gắt một chút, cô sẽ phát hiện ra hắn không đáng để yêu, tất cả đàn ông trên thế giới này đều tốt hơn hắn. Bây giờ xem ra, hắn sai rồi, tình yêu của cô, so với tưởng tượng của hắn sâu nặng hơn nhiều.
Cô là cô gái tốt, chỉ là vận mệnh đối với cô rất không công bằng. Cô mất giọng, vì mẹ nuôi của mình mà từ bỏ giấc mộng, từ bỏ tự do, yên lặng đeo trên mình tội danh giết người, bị người thân nguyền rủa, cô nghĩ đến mình còn có mẹ, chờ khi cô ra tù có thể về nhà, nhưng rồi mẹ nuôi của cô cũng ra đi.
Toàn bộ hy vọng của cô ký thác nơi hắn... Bởi vì hắn từng hứa sẽ thay đổi vận mệnh cô.
Bốn năm trước, câu cuối cùng cô nói với hắn, hắn biết, "Chờ khi chúng ta gặp lại nhau."
BẠN ĐANG ĐỌC
Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa ( Vượt qua Lôi Trì) - Diệp lạc vô tâm
RomantizmTình yêu này là sương là khói mông lung hay là ảo ảnh hữu hình, là anh đó nhưng cũng không là anh nhưng chỉ có thế giới là này là tồn tại vĩnh hằng, chỉ có tình yêu sâu đậm này đọng lại. Anh liệu có cùng cô sánh bước, liệu có phải là chân mệnh thiên...