Chap 23: Đến khi họ kịp nhận ra điều gì vừa xảy ra thì đã quá muộn.

80 3 0
                                    

Hôm nay cổng trường The Richest High School đông vui và nhộn nhịp hẳn lên cho dù mới chỉ là sáng sớm. Có vài cái xe khách lớn nối đuôi nhau đỗ ngay ngắn theo hàng, hôm nay,học sinh khối T18 được đi MT (Membership Training) trong vòng 3 ngày.

Học sinh quanh trường đứng túm năm tụm ba trên tay hay dưới chân đều là những cái vali lớn nhỏ đựng đồ dùng trong 3 ngày tới. Cũng như các bạn nhỏ khác,đương nhiên là 12 chàng trai cũng phải tham gia chuyến MT này,cũng gần 1 tuần trôi qua từ lần họ trở về từ Vương quốc Frozen. Thời gian đã đủ lâu để họ thử nghiệm một số màu tóc mới một cách miễn phí ở công ty Sehun, tất cả vẫn duy trì việc học tập ở trường như thường.

Hiện tại đang có điều khác thường là 12 người nào có cũng tụm lại một chỗ,cũng vali to bé thế mà lại đứng bên cổng Magic Land,chôn chân ở đấy không bước sang đường. Đứng yên đấy với gương mặt hoảng hốt,nhìn ngang ngó dọc nhìn hết người này đến người kia rồi nhìn xe cộ đến chán mắt mới quay ra nhìn nhau giao tiếp bằng ánh mắt ==! Rồi ngay lập tức cùng nhau xách vali lên và đi.... về nhà!! Bên kia đường,giám thị đang sắp xếp xe theo các lớp thấy "các học sinh yêu quý" quay đầu về bờ liền hét với sang:

-12 thằng quỷ!!!!! Không mau sang để lên xe xuất phát còn đi đâu đấyyyy?

12 người cùng quay lại,Kris đại diện "12 thằng tiểu quỷ" dùng chất giọng ồm ồm trầm trầm mà gào lại:

-Nếu không muốn xảy ra án mạng thì thầy cứ làm việc của thầy đi!! – nói xong lại cùng nhau quay về nhà.

-Ơ cái thằng %$^$*(&!$?><&*!@$@!!! – thầy giám thị chỉ còn biết đứng chửi rủa trong lòng!

Khi học sinh đã lên xe đầy đủ chuẩn bị xuất phát thì bên kia đường cổng Magic Land lại một lần nữa mở rộng,6 chiếc xe từ từ phóng ra rồi cua một vòng đỗ song song với đoàn xe của trường. Đi đầu là một chiếc xe màu xanh nước biển lịch lãm,sau đó là một chiếc mui trần đen ghế da báo quá quen thuộc,rồi lại đến một xế hộp màu đen khác,ba cái sau cùng quá chói lọi: 1 đỏ,1 trắng,1 xanh nõn chuối. Mỗi xe 2 người,lúc đầu họ định chỉ đi 3 xe thôi nhưng đồ đạc nhiều quá nhét vào cốp không hết nên lại phải nhét vào ghế sau nên đành chia ra làm 6 cặp như bình thường.
Giám thị ngồi trong 1 chiếc xe khách lớn thấy học sinh của mình ngang nhiên đi xe khi chưa đủ tuổi thì mở cửa sổ,thò đầu ra ngoài lại 1 lần nữa hét lên:

-Ai cho mấy cậu đi ô tô??? Đỗ ở đây làm gì???? Mau đi chỗ khác để nhà trường còn xuất phát! Tôi sẽ báo cho gia đình mấy cậuuuu!!!!!!!!

Lập tức 1 loạt loa phóng thanh trá hình người ồ ạt nói:
-Chúng em có đi MT mà thầy ơi~!!

-Chúng em sẽ tổn thọ nếu ngồi trong cái lồng sắt đấy thầy!!

-Chen chúc nhau trong cái không gian bé tẹo có thể gây tổn hại rất lớn đến thể xác và tinh thần trẻ thơ~!!

-Thầy để chúng em đi xe riêng đi!! Càng nhiều chỗ cho các bạn!!

-Mau xuất phát đi chú tài xế ơii~!!!

-À thầy ơi mẹ Suho là hiệu trưởng trường mình nhaaaaa!!!!!!!!!!

Cuộc đời có nhiều lúc phải nuốt đắng ngậm cay thì chính lúc này đây thầy giám thị kính mến đang phải trải qua cảm giác đó! Chui đầu lại vào trong xe ông hét lớn:

-XUẤT PHÁT!!.... Kệ chúng nó...con trai hiệu trưởng thì có gì mà hay... – nhưng mấy lời cuối lí nhí không ai nghe nổi.

Đoàn xe của trường đi trước,xe của mấy bạn nhỏ cứ thế lần lượt theo sau,đôi khi là đi song song nhau cười nói:

-Nếu phải lên cái xe đấy thì quá là tra tấn!

-Phải đấy! Luhan của mình không thích đến gần lũ con gái quá mà!

-Chỉ mình Luhan thôi sao? Ai ở đây cũng vậy cả!

-Đông người như vậy ngộp thở chết đi!

-Baekhyun nói đúng. Nhưng Baekhyun này bảo Chanyeol hãy thay ngay màu xe đi. Đi bên cạnh thật cũng thấy xấu hổ!

-Cậu nghĩ tôi bảo được cậu ấy sao Chen?

-Baekhyun cậu không thích màu này à? Vậy khi nào về tớ sẽ đổi xe khác nhé? Cậu thích màu gì? Hay in đề can xe hình cậu rồi dán lên được không? Chắc chắn sẽ rất đẹp!!

-...ĐIÊN À? ĐỊNH MANG ĐI QUẢNG CÁO SAO PARK CHAN YEOL??

Qua hơn 1 tiếng đồng hồ thì cũng tới khu cắm trại tổ chức MT lần này. JT là hòn đảo không quá lớn nhưng cũng có một vài đồi núi nho nhỏ. Một khu đất vừa đủ để đỗ xe,đi thêm một đoạn là tới một khoảng trống rất lớn để học sinh dựng trại. Nơi họ dựng trại được bao quanh bởi cây cối um tùm,còn bên cạnh là một hồ nước. Hồ nước không rộng và sâu như các hồ bình thường,đây vẫn là ở trên một cái đảo lơ lửng nên thiên nhiên có phần không được ưu đãi dưới mặt đất nhưng trông toàn thể thì vẫn khá đẹp và thơ mộng. Nhà trường đã đi khảo sát kĩ càng địa hình để đảm bảo độ an toàn tuyệt đối cho học sinh.

-Có ai biết dựng trại không? – Tao thẫn thờ nhìn quanh hỏi lũ bạn,dưới chân đã là 6 cái trại nhưng tuyệt đối chưa có được dựng lên,từng mẩu từng mẩu mà yên vị trong túi.
-Không ai biết thật hả? – Jong In lên tiếng rồi đưa mắt nhìn lũ bạn. Chúng nó cũng đang đứng chớp chớp chờ đợi y hệt mình!

Từ bé đến giờ ăn sung mặc sướng quen rồi,nhà ở sáng tối sớm chiều có phải lo lắng bao giờ nên tuyệt nhiên không ai biết khái niệm "dựng trại" là gì.

-Thì cứ làm bừa đi,như trong sách hướng dẫn ấy! – Luhan vừa nói vừa mở túi đồ,lôi ra quyển sách hướng dẫn,xoay ngang xoay dọc một hồi rồi lại ngơ ngẩn cả người ra – đây là sách cho động vật gì thế? Chả hiểu cái quái gì hết!! – nói xong liền vứt toẹt quyên sách xuống nền đất. Đầu Gấu Bắc Kinh dần hiện nguyên hình!

-Không có trại thì thôi! Ra xe ngủ,trong xe còn có máy sưởi... – Kris ỡm ờ mà đưa ra 1 ý kiến.

-Định ngủ 3 ngày 3 đêm ở trong xe? Có muốn gãy đôi cái lưng người mẫu của cậu ra hay không vậy? Hơn nữa còn ăn uống và nhiều hoạt động khác. Với lại ai cũng có trại cả,chúng ta không có sao được? – Kyung Soo phản bác liền nhận được nhiều cái gật đầu đồng tình.

Mọi người xung quanh ít ra đã dựng được khung trại cho tử tế,mấy người này chỉ biết đứng nhìn nhau thở dài than ngắn ngáp dài. Đúng lúc đấy có 3 học sinh nam khác tiến đến:

-Chưa dựng được lều sao? Có cần tụi này giúp không? – 1 học sinh khá cao to mở lời.

-Được như vậy thật tốt! Cảm ơn cậu. – Tao nở nụ cười "chan hoà" như gặp vị cứu tinh. Lâu lâu cậu mới cười một lần mà cách đấy không xa có tiếng "e hèm!" của ai ý,rồi còn lẩm bẩm "chẳng biết giữ mình gì cả mới thế đã cười toe toét".

-Ừ ừ. Không có gì đâu. Hì hì. Mình tên Sam. Chúng ta vào việc thôi. – cậu đó cũng cười đáp lại Tao,hai cậu bạn bên cạnh cũng vui vẻ cười chào rồi bắt tay vào giúp họ dựng trại. Ở đâu đấy lại có 1 tiếng lầm bầm khác: "giúp mỗi cái trại thôi thì giới thiệu tên tuổi làm cái qué gì". Chả hiểu của ai mà vô duyên dễ sợ,người ta có ý tốt mà?!

Qua một khoảng thời gian tưởng như dài vô tận, cuối cùng thì 6 cái lều ngay ngắn đã được dựng lên chiếm lĩnh một góc sân. 12 người đứng chống tay mỉm cười tự hào về thành quả (không phải) của mình.

-Cảm ơn 3 cậu nhiều nhé. – Tao lại cười cười cảm kích.

-Không có gì. Tí cậu nhớ sang trại bọn mình chơi là được. Bọn mình đi trước nhé. – Sam nói xong liền đi khỏi. Đương nhiên ở đâu đấy lại có tiếng lầm bầm: "dựng cho người ta được MỖI 6 cái trại cỏn con mà đã đòi rủ rê chơi bời!".

Đại ca phương nào lên tiếng đấy? Ra mặt chút được không?
Họ cùng nhau chui vào lều như đã phân bố theo định luật "nhà đối diện",trải một lớp đệm mỏng giữ nhiệt rồi lôi các thứ cần thiết ra khỏi vali. Tiếp tới là thay một bộ quần áo thoải mái cho hoạt động thể chất! Chính là bộ quần áo thể thao màu cam may cả lũ giống nhau. (Chính là cái bộ trong Idol Stars Athletics Championship )

Trong một cái trại màu cam có 2 người đang lục đục:

-Park Chan Yeol! Tớ phải thay quần áo! *lườm*

-Thì thay đi,tớ không thấy phiền đâu Baek Baek. Hihi *cười cười*

-Cậu không phiền nhưng tớ phiền!! Ra ngoài đi. *lườm x10*

-Tớ không muốn ra khỏi trại. Lạnh lắm~ huhu *giả vờ đáng thương*

-Thì ra ngăn ngoài mà đứng. Kéo khoá lại cho tớ!! *rút kiếm*

-Aizz! Biết thế không mua lều 2 ngăn nữa. huhu *chạy thoát thân*

Chanyeol vùng vằng chui ra ngoài,cậu đã bắt đầu thấy hối hận khi mang cái lều quá to có 2 ngăn,một ngăn để ngủ còn 1 ngăn ngoài có thể dựng ghế ngồi ngắm cảnh bên ngoài hoặc có thể để nấu ăn khi trời mưa gió. Nhưng cậu cũng tự cảm thấy an ủi hơn vì chắc rằng mình không phải thằng duy nhất chịu cảnh "ngăn cách" này. Mấy thằng bạn còn lại cũng dùng loại trại y như cậu!

Và đúng như Park Chanyeol dự đoán, ở một cái trại khác:

-Sehun! Dậy mau. Ra ngoài đi! *lạnh lùng*

-Aizz chồng đã chùm kín chăn rồi mà không thấy gì hết~ *giả vờ nhắm mắt*

-Không thấy cũng phải ra! Chồng con gì giờ này!! *đá đá*

-Ai ui! Thôi được rồi. Huhu sao người yêu tôi lại đanh đá thế. *xoa mông lép*

-Hối hận rồi hả??!! *sắp bực*

-Không không!! Tuyệt đối không có! Vợ thay quần áo đi anh ra ngoài đây. *cười trừ*

-Đã bảo là không được xưng hô như thế rồi!! *hơi bực*

-Thế thì anh-em nhé? Được không em yêu? *cười gian*

-Muốn chết không OH SEHUN??!! *chính thức điên tiết*

-Rồi rồi. Luhan đẹp trai nhất quả đất đừng cáu tớ~ *chạy thoát thân Sehun ver*

Cái trại khác nằm giữa 2 cái trại kia cũng "vui vẻ" không kém:
-Jong In...Jong In à.................Jong In từ từ đã..........Kim Jong In! ..........Dừng lại ngay lập tức! *hoảng hốt*

-Sao thế Kyung Soo? *giả vờ vô tội*

-Đừng...đừng cởi quần áo ở đây... *miệng nói mắt vẫn nhìn cái cần nhìn*

-Chả nhẽ ra ngoài kia cởi? *mặt ngây thơ*

-Không! Ý mình là đợi...đợi mình ra ngoài đã! *luống cuống* *đỏ mặt*

-Sao thế? Mình cởi quần áo có ảnh hưởng gì cậu đâu? Cậu chỉ ngồi đó thôi mà? Mà mình sắp thay xong rồi mà chỉ còn cởi qu...

-Không không không!! *chạy thoát thân D.O Ver* – nói xong Kyung Soo ôm chạy vụt ra ngoài để Jong In lại ở trong đang lăn ra cười như thằng ngớ ngẩn. Jong In rất thích trêu Kyung Soo như thế, nhìn cậu ấy xấu hổ cực kì dễ thương~.

Kyung Soo chạy ra đến ngoài gặp ngay Xiuchen đang đứng gần đấy, họ thấy cậu liền tiến lại gần:

-Sao cậu chưa thay quần áo thế Kyung Soo? Vào thay nhanh đi. – Xiumin hỏi.

-À...à mình đợi Jong In thay xong sẽ vào.

-Sao lại phải đợi? Thay cùng nhau cũng có sao đâu?

-Cùng...cùng nhau? Mà hai cậu thay cùng nhau sao?

-Ừ! Có sao đâu nhỉ?

-Hai người nhìn thấy nhau...rồi cứ thế mà thay sao?- Kyung Soo càng đỏ mặt hơn khi trí tưởng tượng của cậu đang tua một khung cảnh gắn mác...13+ (trẻ con bây giờ lớn nhanh lắm!)

-Cậu nghĩ gì thế Kyung Soo? Lều có 2 ngăn mà, mỗi người thay một chỗ là được rồi. Chà...đầu óc Kyung Soo dạo này đi với Kim Kai nhiều quá liền đen tối hẳn! Bọn tớ cũng phải biết giữ mình chứ. – Xiumin và Chen vào hùa trêu Kyung Soo, nếu Jong In không ra kịp và bảo cậu vào thay quần áo chắc cậu sẽ chết vì xấu hổ.

Đã là buổi trưa, toàn khối tập trung tại sân nhốn nháo cả lên rồi chỉ nghe thầy giáo chạy ra nói 1 cái thông báo nho nhỏ:

-Các em ăn trưa xong thì đi nghỉ ngơi, tối tập trung lại chơi trò chơi tập thể theo nhóm! Rõ chưa?

-Dạ rõ!

-Tốt! Giải tánnnnnnnnn!!

Vậy là cả buổi trưa và buổi chiều đã trôi qua tẻ nhạt như thế, họ chỉ chơi vài trò nhảy dây hay bắn cung là hết ngày. Đến tối sau khi ăn xong lửa trại được đốt bập bùng ở chính giữa sân, học sinh đứng vây xung quanh nghe thầy giáo giải thích luật 1 trò chơi nhóm nào đấy. Họ sẽ chia ra thành nhiều nhóm đi vào khu rừng theo bản đồ có sẵn tìm 1 cái hộp mà thầy giáo đã giấu. Đội nào đem về đầu tiên sẽ có thưởng lớn. Thưởng là gì? Có đáng quan tâm không? Nhưng họ lại quan tâm hình phạt khi thua hoặc không tham gia: Rửa đống bát đĩa mà cả khối mới ăn xong! Vậy nên miễn cưỡng mà phải tham gia.
-Một đội 6 đến 8 người, khi nào có hiệu lệnh xuất phát thì bắt đầu trò chơi. Các em đã hiểu hết chưa? Có 5 phút để chia đội!

Có một nhóm 12 người chia đôi không mất 5 giây:

-Sulay,Kristao,Xiuchen 1 đội. Hunhan,Kaisoo cùng mình và Baekhyun 1 đội. Ok?

-OK!!

Chia đội nhanh chóng, Chanyeol hí hửng quay ra nhìn đống lửa bập bùng cao gần đến đầu người. Cậu đứng cách đấy một đoạn đưa tay làm một vài cử chỉ khiến ngọn lửa uốn éo kì dị. Mọi người xung quanh không biết nên cứ nghĩ tại gió. Cho tới khi Baekhyun tới bảo cậu dừng lại kẻo mọi người nghi ngờ thì Chanyeol mới thôi nghịch lại.

Tiếng còi vang lên, trò chơi bắt đầu. Tất cả học sinh cùng xuất phát.

12 người chia làm 2 nhóm nhỏ giữ khoảng cách không quá xa nhưng vì bản đồ mỗi nhóm chỉ 1 đường khác nhau nên cứ thế cứ thế dần dần càng ngày càng xa nhau. Nếu đi đúng đướng thì sẽ gặp những biển báo hiệu, đối với họ việc này cũng không quá khó nên chả mấy chốc mà đã đi được quá nửa quãng đường. Càng vào sâu trong rừng thì càng yên lặng và tối tăm, trên tay mỗi người chỉ có 1 cái đèn pin nho nhỏ. Các thầy cô giáo bày ra trò này quả nhiên vô cùng hiểm, mỗi nhóm phải tìm 1 hộp đồ ở cách rất xa nhau nên ngoài đồng đội cùng nhóm ra họ không thấy bất kì bóng dáng nào khác. Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng động kì quái nhưng nhà trường đã đảm bảo nơi này tuyệt đối không có thú rừng.

Ở bên này đội của Kris rất kiên trì và yên lặng tìm kiếm để còn nhanh chóng trở về. Kris và Suho đi đầu tiên theo ngay sau là Xiumin và Chen và cách 1 đoạn nữa là Lay và Tao. Mỗi người nhìn về 1 hướng để đảm bảo an toàn xung quanh. Trong khi ở bên kia đội của Chanyeol nói chuyện không ngừng nghỉ, oang oang cả 1 khoảng rừng giọng của 6 người cười đùa trêu chọc lẫn nhau, thỉnh thoảng tối quá còn xin Baekhyun tí "ánh sáng". Đột nhiên tiếng loạt xoạt xào xạc của những tán lá cây liên tiếp vang lên, gió cũng lớn dần lung lay nghiêng ngả cả những cây to cao.

-Sehun đừng nghịch nữa!! – Lũ bạn hét lên.

-Không phải mình!

Sau khi Sehun phủ nhận, cả lũ cùng thấy bất an đứng chụm lưng lại với nhau thành vòng tròn chăm chú quan sát xung quanh. Bóng tối bao trùm lên mọi thứ, ánh sáng từ cái đèn pin phát ra yếu ớt lập loè như chỉ chờ bóng đêm nuốt chửng. Cảm giác hoang mang chợt bùng phát khi họ thấy 1 bóng đen vụt qua họ với tốc hộ cực nhanh.

-AI? RA MẶT ĐI! – Jong In bực tức hét lên.

Không có tiếng trả lời mà cái bóng đen đó vẫn tiếp tục vụt qua họ, thật đúng là thử thách sự nhẫn nại của người khác mà!

-ĐỪNG CÓ CHƠI TRÒ TRẺ CON NÀY NỮA! – Chanyeol gằn giọng.

-HÈN HẠ!! – Sehun gầm lên rồi giơ tay lên cao, dùng sức mạnh của mình để chế ngự cơn gió lớn.

Cơn gió giảm dần, sức lực của Sehun cũng cạn kiệt sau 1 hồi khống chế cơn gió lớn, cậu khuỵu gối xuống, Luhan đứng cạnh nhanh chóng đỡ lấy. Cùng lúc đấy có 1 giọng nói vang lên:

-Khá đấy! – là giọng của con gái, giọng nói mỏng nhẹ mà mang tính sát thương không rõ xuất phát từ hướng nào.

-Cô là ai?! – Luhan ngẩng đầu đưa mắt nhìn quanh.

-Đáng tiếc đấy không phải là thứ em muốn phải không Rose? – lại một giọng nam khác. Vậy ra là có 2 người chứ không phải một.

-Các người là ai? Muốn gì? – Kyung Soo tức giận siết chặt nắm đấm giậm chân một cái thật mạnh khiến chỗ cậu vừa đặt chân xuống rung chuyển rồi dần dần nứt toác một đoạn dài.

-Haha. Nóng tính thật...Chúng tôi sẽ lấy thứ chúng tôi muốn rồi sẽ rời đi luôn thôi. Không rảnh đùa với mấy người! – cô gái nói – anh Jame! Mau chóng hành động đi rồi còn về chỗ Mas.

Lời nói vừa dứt 2 bóng đen chuyển động nhanh như cắt tiến đến chỗ họ rồi thoắt cái lại bay đi. Tốc độ rất đáng kinh ngạc khiến họ không nhìn thấy rõ mặt hay bất cứ thứ gì của 2 người kia kể cả khi họ đã tiến đến rất gần trong giây lát. Đến khi họ kịp nhận ra điều gì vừa xảy ra thì đã quá muộn.

-Chanyeol và Baekhyun đâu mất rồi?? – Jong In nhìn quanh không thấy bóng dáng 2 thằng bạn đâu, 4 người còn lại thì vẫn đứng yên, mới đây thôi Chanyeol và Baekhyun còn đứng ngay sau họ mà!

- Họ bị 2 tên kia bắt đi rồi!

Cả 4 cùng sa sầm mặt mũi rồi tức tốc chạy về hướng lúc nãy chia tay đội của Kris hi vọng không có gì tồi tệ xảy ra với bọn họ. Gần tới đoạn đường ban đầu xa xa đã thấy bóng dáng mấy đứa bạn đứng ở đó, Jong In dùng sức mạnh của mình dịch chuyển tức tốc đến nơi:

-Mọi người không sao chứ? Chanyeol và Baekhyun bị 2 kẻ lạ mặt bắt cóc rồi!

-Cái gì? Tại sao lại...- Kris đang giữ khuôn mặt vô cùng tức giận, nghe xong lời Jong In nói thì càng nhăn nhó hơn nữa.

-Khoan đã! Tao đâu rồi? – Jong In phát hiện ra sự vắng mặt của Tao liền ngăn lời Kris. Lúc này mấy người bạn kia cũng vừa tới nơi. Bây giờ mới để ý khuôn mặt ai cũng đầy lo lắng và tức giận.

-Cậu ấy cũng bị bắt rồi! – Kris nghiến răng,từng âm thanh đay nghiến được phát ra.

[Longfic][EXO]  Magic LandNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ