Extra 6: Chuyện SuLay

84 4 2
                                    

Cửa lớp học trang trí kín những bông hoa nhỏ màu đỏ, bên trong đầu tiên là một tủ đựng đồ màu xanh lam sạch sẽ kín đáo, mỗi một tủ gắn tên một học sinh của lớp.

Tên lớp: Lớp Mầm A.

Một người đàn ông đứng trước cửa lớp nhìn vào một lũ trẻ đang nháo nhào xung quanh, thân hình cao lớn vẻ ngoài đẹp trai dễ dàng thu hút sự chú ý của các em nhỏ, ngay sau đó trong đám nhóc con, có một cô bé tết tóc hai bên vỗ vỗ vai một bạn nam đang cặm cụi tô màu:

-Chanchan, baba cậu tới!

Em bé Park Chan Hyun 3 tuổi nhà họ Park lập tức ngẩng đầu lên, mái tóc đen nhánh xoăn tự nhiên khiến bé trông càng xinh xắn, da trắng mắt to môi hồng, hoàn toàn thừa hưởng mọi nét đẹp của hai vị baba.

-A! Ba lớn tới đón con!

Vèo vèo Chan nhỏ liền thu dọn bút màu, ngón tay tròn xinh mập mập nhanh chóng xếp đồ đúng chỗ, sau đó bé lắc lư khoe mấy cái răng trắng xinh mà chạy tới nhào vào lòng baba.

Park Chanyeol ôm con trai quý báu của mình vào lòng, bế bé lên thật dễ dàng, trẻ con da thịt mềm mịn nộn nộn sờ vào luôn rất thích, Park Chanyeol hôn con hai cái mới hướng cô giáo đang ngơ ngác ở một chỗ mà nói:

-Cô giáo, cho phép tôi đón luôn Joonie với, hôm nay baba của bé không tới được.

Cô giáo mặt còn đỏ hồng quay về nhìn lũ trẻ, nhanh chóng gọi:

-Joonie, con về với chú Park nha.

"Joonie" chính là con của Kim Joon Myeon với Zhang Yixing, thằng bé đang ngồi đọc sách liền đứng dậy, bé con nhìn qua cũng rất trắng trẻo xinh xắn, mái tóc mềm rũ xuống hơi bay bay lên theo nhịp bé bước đi.

Chuyện Park Chanyeol đến đón Joonie thay cho hai người nọ là chuyện rất hay xảy ra, giáo viên cũng đã quen mà chính thằng bé cũng không lấy gì làm lạ. Joon nhỏ tính tình trầm ổn hơn những bé khác cùng tuổi, bé cũng đặc biệt thông minh, trên cơ bản truyện đọc sách và tính toán bé đã nắm rõ trong tay. Mai sau tương lai nhất định có chuyện học nhảy lớp xảy ra.

Park Chanyeol hai tay cầm hai balo, đi đằng sau nhìn hai đứa nhỏ nắm tay nhau đằng trước.

Chan nhỏ rất thích Joonie, cá nhân bé kém Joonie 1 tuổi nên luôn coi anh Joon như thần tượng mà noi theo. Bởi vì các chú và cả 2 baba đều khen anh Joon thông minh đẹp trai còn mình chỉ được khen dễ thương đáng yêu nghịch ngợm mà thôi! Hừ!

Ra tới xe, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi phía sau, Park Chanyeol chuyên tâm lái xe đi tới thẳng bệnh viện của mình. Lát nữa Yixing sẽ từ bệnh thành phố mà sang Viện răng hàm mặt này đón con của cậu ấy. Công việc của hai "vợ-chồng" nhà đấy là bận rộn nhất trong 6 gia đình. Kể cả người trong ngành giải trí như Kris cũng không bận bằng một nửa Suho, công việc kinh doanh đòi hỏi rất nhiều thời gian.
Ở Viện Răng Hàm Mặt, Joonie ngồi ở dãy ghế chờ cho bệnh nhân, một số người đến trám răng định kì cũng gần như quen mặt thằng bé, có khi còn quen hơn cả Chan nhỏ, bởi Park Chan Hyun thường không ngồi im mà chạy loăng quăng nên cũng ít ai thấy được thằng bé thường xuyên.

Quyển sách "300 câu đố giải Toán thông minh" trên tay Kim Joon y như là một quyển sách thần chú đối với Park Chan Hyun, bé con ngó qua một hồi rồi đành lôi bút màu ra vẽ, đành để anh Joon tiếp tục sự nghiệp học phép thuật của anh!

Đúng lúc này có một bé trai và một bé gái khác tiến tới, hai bé đều vào khoảng 5-6 tuổi, thoạt nhìn rất giống nhau. Hai bé đều mặc áo yếm bò, bên trong là áo sơ mi xanh còn thắt nơ bướm ở cổ. Bé gái tóc xoăn qua vai trông thực mềm mại, mắt to, lông mi rất dài, miệng nhỏ nhắn rất đáng yêu. Bé trai cũng có ngoại hình tương tự tới 7-8 phần, chỉ là ánh mắt nghiêm nghị hơn, khuôn mặt không bầu bĩnh bằng bé gái, trông cực kì toát ra một khí thế muôn phần quyến rũ. Mai sau nhất định sẽ đẹp trai hết phần của người khác!

Kim Joon thấy hai người sắp tới, nhảy phóc xuống ghế, ngoan ngoãn chào:

-Anh! Chị!

Chan nhỏ nghe thấy âm thanh, ngẩng lên, vô cùng mừng rỡ nhảy tới:

-Hai người đi lưu diễn với chú Kris về rồi sao? Ngô Đào Yên hôm trước em thấy ảnh chị trên quyển tạp chí "Cầu vồng nhỏ xinh"!

Kim Joon liền quay sang cốc đầu thằng bé một cái:

-Không được gọi cả họ cả tên người hơn tuổi như thế! Phải gọi chị!

Chan nhỏ bĩu môi, phụng phịu nói:

-Tại phát âm tiếng Trung rất hay em muốn nói nhiều nhiều mà...

Bé gái tên Đào Yên cũng thực dễ tính, trông không kiêu ngạo như vẻ bề ngoài, nở nụ cười trắng xinh nói:

-Vậy Chanchan gọi chị Yên Yên là được rồi.

Bé trai đứng cạnh Đào Yên từ đầu tới cuối đều không nói gì, Kim Joon rất dễ nhận ra điều lạ thường:

-Dương Dương, anh có chuyện gì sao? Lưu diễn không tốt?

Tới đây chắc ai cũng biết hai đứa nhỏ sinh đôi kia là của nhà nào rồi, Ngô Thiên Dương là tên người anh trai, Ngô Đào Yên là tên người em gái.

Yên Yên nghe thấy Kim Joon hỏi thì cười hì hì, chỉ vào anh trai:

-Anh ấy mới bị nhổ hai cái răng cửa! Trông rất ngốc! Dương Dương nói bao giờ chúng mọc lại mới chịu nói chuyện hahaha!
Ngô Thiên Dương không nói gì, chỉ đơn giản là lườm em gái một cái.

Nhưng Park Chan Hyun thì không như vậy, hiếm có lắm mới có cơ hội trêu model nhí nổi tiếng, cậu bé khoa trương mà lăn lộn ra sàn cười haha, miệng không ngừng trêu trọc:

-Haha anh Dương mất hết răng rồi không ăn được thịt nữa! Chỉ có thể húp cháo hahaha~

Ngô Thiên Dương nhất thời thẹn quá hóa giận, ngồi xuống cù thằng bé đang lăn lộn kia:

-Anh mới nhổ có hai cái! Em mai sau cũng như thế mà thôi!

Chính vì quên mất lời thề"không nói chuyện tới khi răng mọc lại"nên ai đó bị thiên hạ nhòm luôn cái hàm răng đều đều trắng xinh mà lại mất đi 2 cái ở giữa, Park Chan Hyun nhờ đó mà lại càng cười lớn hơn, kết hợp với chuyện bị cù thì hoàn toàn là cười đến muốn tắt thở luôn rồi.

.

Zhang Yixing đi tới liền thấy một cảnh đứa con trai lãnh đạm của mình hiếm có nở nụ cười vui vẻ với bạn bè, dưới đất là đứa lớn nhà Kris với đứa nhỏ nhà Park Chanyeol đang trêu trọc nhau.

-Joonie~ - Zhang Yixing vẫy tay gọi.

Kim Joon hiếm khi cười đến rạng rỡ, ánh mắt biến thành hình ánh trăng cong cong mà nhào vòng lòng người vừa gọi mình, tình cảm hôn lên hai má xong mới dùng hai bàn tay nhỏ xíu áp lên mặt Yixing, cái mũi đo đỏ giận dỗi nói:

-Ba nhỏ hôm nay lại đến muộn...

Trẻ con vẫn là trẻ con, cho dù so với những đứa nhỏ cùng tuổi có trưởng thành hơn bao nhiêu thì trước mặt bố mẹ vẫn chỉ là một nhóc con hay mè nheo nhũng nịu mà thôi.

Zhang Yixing nhìn con trai đầy vẻ đáng thương, liên tục xin lỗi:

-Là baba không tốt, luôn để công việc làm ảnh hưởng đến con, không dành được cho con thật nhiều thời gian. Joonie của ba có muốn ăn gì không? Baba đền bù cho con.

Joon nhỏ còn đang nghĩ xem mình nên đòi ăn McDonal, KFC hay kem tươi sữa chua rắc kẹo dẻo mới tốt thì có một nhóc con khác nhanh miệng hơn:

-Chú XingXing cho ChanChan uống trà sữa có được không? Còn có cháu muốn mua cho cả em bé nhà chú Sehun! Chú Sehun thích trà sữa chắc em bé mới sinh chắc cũng thích!

Zhang Yixing thấy Park Chan Hyun là một thằng bé nghịch ngợm nhưng cũng rất thông minh, suy nghĩ logic như thế đúng là cộp mác nhà họ Park mà! Không giống người bình thường chút nào hết. Yixing hướng hai bé con sinh đôi ngoan ngoãn đứng đội diện mà hỏi:
-Hai đứa có muốn uống trà sữa nữa không? Chú dẫn mấy đứa đi nhé?

Chợt con trai ai đó lại tỏ vẻ suy nghĩ:

-Khoan đã! Anh Dương Dương mới nhổ răng nên không ăn được đâu chú Yixing, còn em bé nhà chú Sehun cũng chưa có răng nữa nên làm sao mà nhau được hạt trân châu nhỉ? Anh Dương Dương không đi nên chị Yên Yên cũng không đi, mà anh Joon lại không thích trà sữa...vậy thôi để mình cháu uống là được rồi!

Yixing có chút muốn đỡ trán, thôi thì ai bảo nó là bé con nhà Byun Baek Hyun với Park Chanyeol cơ chứ! Đúng lúc đang không biết xoay sở ra sao liền gặp người quen, Park Chanyeol khoác áo blouse trắng tiến tới, trên tay còn có khay đựng một hàm răng giả trắng bóng.

Park Chanyeol không ngại ngần cốc yêu con trai một cái, miệng trách mắng:

-Còn đòi ăn đồ ngọt thì liền nhổ hết hàm răng của con!

Park Chan Hyun mếu máo.

Ngô Thiên Dương âm thầm nhếch khoé môi! Để rồi xem ai mới là người phải húp cháo!

Hai người lớn với mấy trẻ con nói thêm vài câu liền tạm biệt, hai nhóc nhà người mẫu nào đó vốn đã có xe riêng chờ đón ngoài cổng viện nên cũng lập tức ra về. Để hai baba ở nhà riêng với nhau lâu sẽ không tốt, họ rất dễ làm mấy chuyện gì đó mất trật tự vô cùng!

.

.

.

Zhang Yixing lái xe đưa con về nhà riêng, hai ba con ăn uống tắm rửa xong thì lấy bộ toán ra giải đố với nhau. Thực chất cả Suho lẫn Yixing đều thấy con trai mình mới 4 tuổi mà toàn chơi những đồ quá mức trí tuệ, sợ thằng bé đánh mất tuổi thơ vì không hay chơi đồ chơi siêu nhân hay lắp ghép gì đó, nhưng sau một hồi theo dõi thì lại buông lỏng sự lo lắng xuống. Bởi lẽ chỉ cần con trai thích, cái gì cũng có thể. Có lẽ là do con trai mình sở thích khác thường, hơn nữa thông minh như vậy cũng không có gì không tốt.

Hai cha con chơi tới gần 9 giờ đêm, Joon nhỏ dựa vào lòng baba hỏi:

-Sao ba lớn con còn chưa về ạ?

Zhang Yixing xoa xoa mái tóc con, nhẹ nhàng giải thích:

-Ba con sáng nay có việc gấp phải ra nước ngoài mất rồi...Hai ngày nữa mới trở về được. Joonie nhớ ba lớn sao?

Kim Joon gật gật, như ông cụ non mà thở dài một cái:
-Một nhà ba người cùng nằm ngủ là tốt rồi...không có ba lớn con cũng chả thèm buồn ngủ nữa.

Zhang Yixing như chợt nhớ ra cái gì đó, cúi thấp người hỏi con:

-Joonie ngày mai con được nghỉ, có muốn đi công viên không?

Kim Joon ngẩng lên, chỉ thấy mắt ba nhỏ lấp lánh, thành thật gật gật, ba lớn không có ở đây thế thì đi công viên với ba nhỏ cũng được!

-Vậy chúng ta đi chuẩn bị đồ đạc! - Zhang Yixing bế con dậy, lui vào phòng quần áo.

Kim Joon chợt nghĩ đầu óc baba có phải hỏng rồi không? Giờ này còn công viên nào mở cửa chứ? Baba làm bác sĩ mà lại để bản thân bệnh nặng thế này sao?

-Ba, ngày mai chuẩn bị là được rồi.

Zhang Yixing kéo vali nhỏ của con từ trong tủ ra, cũng lấy một vali khác cùng màu nhưng cỡ lớn hơn, vui vẻ gấp gấp quần áo:

-Phải chuẩn bị từ bây giờ mới kịp. Ba sẽ gọi điện đặt vé máy bay sớm nhất!

-MÁY BAY?! - bé Joon tròn mắt.

-Đúng đúng. Đã đi công viên là phải đi Disney Land. Ba dẫn con đi Hong Kong!

Kim Joon có chút không tin vào tai, ba nhỏ của mình đã học tập cái tật làm màu của chú Kris từ khi nào thế?! Chỉ là đi công viên thôi mà, trong thành phố cũng có rất nhiều công viên lớn nhiều trò chơi... Nhưng Kim Joon không phải đứa nhóc thông minh bình thường, chút sau liền hiểu ra, ngoan ngoãn xếp chút đồ vào vali rồi nhỏ giọng hỏi:

-Ba lớn con đang ở Hong Kong ạ?

Zhang Yixing gật đầu cái rụp! Bắn luôn cho con trai yêu quý hai ngón tay cái! Ý là con trai thật thông minh!

Kim Joon khoe răng cười, so với mình nhớ ba lớn thì ba nhỏ chắc còn nhớ hơn. Ngày mai một nhà ba người sẽ được đoàn tụ rồi! Vui vẻ chuẩn bị đồ đạc đi du lịch thôi!

.

.

.

Hai người một lớn một nhỏ đáp xuống sân bay Hong Kong, vì mặc quần áo ba con nên thu hút rất nhiều sự chú ý. Người đàn ông đẹp trai dắt theo đứa nhỏ muôn phần đáng yêu thì làm gì có ai không muốn ngắm chứ, thoáng chốc mấy cô mấy dì ở sân bay bị hai ba con mặc áo khoác măng tô màu xanh rêu đồng bộ mê hoặc. Hai ba con từ đầu tới chân đều cố ý mặc đồ giống mau, tới màu tất cũng giống là một cặp.
Sau khi gây náo loạn sân bay xong thì hai người đi tới chi nhánh công ty của Suho ở Hong Kong. Chi nhánh này mới mở từ mùa đông năm ngoái tới giờ chưa được nửa năm nên còn nhiều chuyện chưa chuẩn bị chu tất nên chính Suho thường phải tự mình tới xem.

Cửa lớn công ty tự động mở ra, hai ba con kéo hai vali nhỏ tiến vào, đi chưa được hai bước đã ngay lập tức có người "tiếp đón". Nhân viên bảo vệ nở nụ cười tiêu chuẩn nói:

-Thưa ngài, đây là công ty của chúng tôi, không phải khách sạn. Nếu ngài muốn tìm phòng có thể liên hệ khách sạn thuộc công ty chúng tôi ở con phố đối diện.

Zhang Yixing hơi sững lại, mải mê muốn gặp ông xã quá nên quên mất cả check in khách sạn mà đã tới luôn đây. Ngượng ngùng xin lỗi rồi tính quay lưng rời đi. Mình vác hẳn hai cái vali vào công ty nhà người ta...không đúng, là công ty nhà mình! Mình vác hẳn hai cái vali vào công ty nhà mình mà không bị tưởng là điên mới là lạ!

Hình như hai người tới đúng lúc nhân viên vừa nghỉ trưa xong và bắt đầu chuẩn bị vào giờ làm chiều, có mấy nhân viên nữ đi ngược chiều họ tíu tít bàn tán:

-Hôm nay Tổng giám đốc lại về chi nhánh chúng ta! Một năm được nhìn anh ấy vài lần thôi tôi cũng đủ mãn nguyện rồi!

Zhang Yixing khẽ dừng bước, liếc liếc nữ nhân viên vừa nói. Tôi ngày nào năm nào cũng nhìn mà còn chưa thoả mãn! Cô có thể đừng mơ tưởng nữa có được không?!

Lại một nhân viên nữ khác chắp tay ước ao:

-Thông tin về Tổng giám đốc thực sự quá ít! Ước gì tôi có thể hiểu anh ấy nhiều hơn!

Zhang Yixing lâu lâu mới có cơ hội cười đểu một cái, đầu âm thầm lẩm bẩm, nếu muốn hiểu anh ấy hơn thì có thể hỏi tôi! Mọi ngóc ngách trên cơ thể anh ấy tôi đều hiểu nha!

Kim Joon cũng tương tự ba nhỏ, tâm trạng thực không tốt nhưng bé vẫn là biết kiềm chế, kéo kéo tay áo baba nói mình đi đi.

Nhưng hai ba con chưa đi được thêm nửa bước lại có một chị nhân viên khác cảm thán:

-Tôi thật hận không thể nhảy vào cảm nhận làn da của Tổng giám đốc một phen!

Ngay lập tức có mấy nhân viên khác ào ào nói:

-Nằm mơ đi mà! Người ta là ai chứ?!

-Nghe nói mấy năm trước anh ấy đã bí mật kết hôn! Không biết có thật không nữa?

-Ôi trời mấy bà đừng tung mấy tin nhảm nhí như vậy được không?! Có thấy người đàn ông có gia đình nào mà vẫn vui vẻ trẻ khỏe như anh ấy không? Lấy vợ rồi có màn tàn tã đi hết ấy chứ! Tôi cam đoan Tổng giám đốc Kim vẫn độc toàn thân!
-Nói cũng có lí! Hay là để tôi liều lĩnh một phen!

Mấy nàng cứ thế hihi haha cười với nhau mà không biết người làm tổng giám đốc của bọn họ "vui vẻ trẻ khỏe" đang đứng ngay bên cạnh.

Zhang Yixing chẳng mấy khi chấp vặt người khác, nhất là loại phụ nữ vô duyên mồm như cái loa kia. Đứng giữa sảnh công ty bàn về sếp lớn thì tự hỏi bọn họ có bao nhiêu nhân cách tốt đẹp chứ?! Tốt nhất là không nên so đo. Mình vẫn là nên không thèm chấp đi? Dù sao con trai tính tình trầm ổn của mình cũng không thèm nói thì mình nói làm gì? Ờ mà con trai mình đâu rồi?

Trong lúc Zhang Yixing mải nghĩ thì Joonie đã tuột khỏi tay, nghĩ xong mới không thấy con trai đâu hết.

Lại thấy mấy chị kia hét lên:

-Nhóc con nhà ai xinh thế này? Đi lạc sao cần chị đưa về hay không?

Kim Joon trong phút chốc bật chế độ hằm hằm gắn mác độc quyền "Ngô Thiên Dương face", ánh mắt sắc nhọn bắn tới mấy dì già chết mà cứ thích xưng hô chị em!

-Các thím xấu tính! Không được nói về baba cháu! Nhất là ở nơi công cộng! Nhất là ở miệng mấy người!

Bé con giọng nói lanh lảnh vang lên, âm lượng trẻ con ở đây thật dễ phân biệt, thoáng cái cả sảnh công ty đều chú ý tới nhóc.

Nhưng ý bé con là gì? Không được nói về baba của bé? Baba bé là ai? Mà ý hai câu cuối thật thâm hậu, có phải ý nói miệng mấy cô kia là nơi công cộng hay không?!

Mấy chị nhân viên bị một đứa nhóc mắng đâm ra cũng thẹn, khó chịu hỏi:

-Nhóc con nhà ai mà tính tình thật không tốt! Mau nói để cô mách baba cháu cho cháu một trận! Cô nào nói gì đến baba cháu bao giờ chứ? Không có việc gì làm thì không nên gây sự với người lớn nghe chưa?

Kim Joon phiền não, tính tình mấy thím này khó ưa ghê, bé con bực mình mà nhướng một bên lông mày.

Nhân viên thoáng giật mình, động tác này quen ghê, thấy ở đâu rồi ta?

Đúng lúc này nhân viên bảo vệ kéo Zhang Yixing đi tới, cố gắng giữ lịch sự nói:

-Mau dẫn con trai anh đi, chúng tôi còn phải làm việc, sếp tổng thực khó tính nếu để chuyện này truyền tới tai anh ấy thật không hay!

Zhang Yixing gật gật, nắm lấy tay con trai. Toàn bộ nhân viên giờ này đều hiểu hóa ra nhóc con khó tính kia là con của người này, thoạt nhìn ngoại hình đã thấy tương đồng 70%. 30% còn lại thì cứ thấy giống người nào mình đã từng gặp qua...
Nếu sự việc dừng lại ở đoạn Zhang Yixing dắt tay con trai bỏ đi thì tốt rồi, nhưng mấy chị nhân viên kia nhất thời sợ bị xấu mặt trước đồng nghiệp mà chưa lấy lại được thế là đã to mồm, kéo tay áo Yixing, đanh đá mắng:

-Anh nuôi dạy con thế nào mà để nó vô duyên vô cớ tìm người lạ gây sự? Mà gây sự xong cũng không thèm xin lỗi một câu? Ba con nhà anh là như thế nào vậy?

Zhang Yixing kìm nén giận giữ thật tốt, trên mặt cố gắng biểu hiện hài hoà chút chút, dù gì cũng là "bà xã" của sếp họ nên đành giữ hình tượng hoà nhãn quý phái:

-Vậy xin lỗi!

Hoà nhã quý phái gì đó không phải là như này! Như này rõ ràng là miễn cưỡng giản hoà! Nhưng thế nào mà trông mặt lại giống như muốn sinh sự hơn!

Nhân viên nữ quả nhiên muốn làm to chuyện, oang oang nói:

-Con anh làm xấu mặt tôi trước mặt bao nhiêu người mà anh xin lỗi mà xong sao? Anh nói xem tôi đã nói cái gì anh mà thằng nhóc bảo tôi này nọ chứ? Còn gọi là thím! Anh có biết nội tâm nhạy cảm của tôi tổn thất biết bao nhiêu không?!

Zhang Yixing sa sầm mặt mũi, lửa giận ngút trời, nắm chặt tay con trai:

-Thế rốt cuộc là cô muốn gì?! Tôi cũng đã xin lỗi rồi đấy thôi!

Nhân viên nữ vênh mặt, hất tóc, chỉ vào Joon nhỏ:

-Bảo thằng nhóc khoanh tay xin lỗi! Phải nói xin lỗi chị gái!

Lần này đến lượt Kim Joon sa sầm mặt mũi, bàn tay nhỏ xinh siết chặt. Ai nói thằng bé này tính tình hiền hoà trầm ổn?! Để nó nổi điên lên cho mà xem nhé?!

-Cô rõ ràng có ý xấu với baba cháu! Nói muốn sờ sờ baba! Cô là hồ ly tinh!

Zhang Yixing giật mình nhìn con trai, chả mấy khi con trai xem phim huyền huyễn trên truyền hình thế mà làm sao biết tới nhân vật hồ ly tinh nhỉ?! Giật mình là vì cái đó chứ không hề vì con mình mới mắng một người lớn!

Nhân viên nữ oan ức muốn hét lên:

-Nhóc con tai có vấn đề sao? Tôi nói muốn sờ baba cháu bao giờ?! Là tôi nói muốn sờ Tổng giám đốc!

Toàn bộ nhân viên xung quanh thoáng sững sờ im lặng. Chị gái kia táo bạo ghê! Sờ sờ Tổng giám đốc nên chỉ có trong tưởng tượng thôi, sao lại nói ra cho toàn bộ thế giới biết thế?! Ăn to nói lớn hậu quả sắp tới rồi kìa!

-Nhắc đến tôi sao?

Một âm thanh không thể quen thuộc hơn truyền đến từ đỉnh đầu nhân viên nữ. Cô ta hốt hoảng quay ra thì thấy ngay người mình muốn sờ đang đứng trước mặt, nhưng mà sờ không nổi! Tổng giám đốc hôm nay trông đáng sợ ghê!
Tập thể quần chúng xung quanh đang nâng cao tinh thần tập trung trí tuệ chờ xem Tổng giám đốc xử lí cô nhân viên kia thế nào thì chợt thấy một cảnh khiến tim đập chân run, cảm tưởng sàn nhà thật có lực hút, rất muốn ngã xuống.

Đứa nhỏ trắng trẻo kia chạy tới chỗ Tổng giám đốc, miệng gọi không ngừng:

-Baba~

Kim Tổng đổi ngay sang thái độ dịu dàng ôm lấy con trai bế lên:

-Bảo bối~ nhớ ba lắm phải không?

Kim Joon nũng nịu cọ cọ vào cổ ba lớn, hai tay ôm chặt baba như chỉ sợ giây sau liền bị rút ra.

Thư kí đi theo Suho nhiều năm đương nhiên biết rõ mọi chuyện, rất thức thời đi tới chỗ Yixing nhận lấy hành lí đem về khách sạn. Trước khi đi còn thật có phép tắc cúi chào anh một cái.

Ai mà không hiểu chuyện đang xảy ra là chuyện gì thì đúng là kẻ ngu, nhân viên xung quanh nhanh chóng tản đi kẻo mình thành nạn nhân của mũi tên đi lạc. Bây giờ biết Kim Tổng đã có gia đình ấm êm là được rồi!

Zhang Yixing đứng cách hai ba con nhà kia một khoảng, Suho buồn cười gọi "vợ" :

-Em lại đây.

Zhang Yixing lững thững nhìn trời nhìn mây đi tới, đại khái cũng chẳng nói gì vì đang còn ngượng. Tự nhiên bị lộ ra là "người ấy" của một Tổng giám đốc bao người ngưỡng mộ thì làm gì mà không ngại cơ chứ?

Nhân viên nữ mới nãy to mồm nhưng hiện tại chôn chân một chỗ, mặt méo sệch lắp bắp không thành câu.

-Cô thấy việc tôi nuôi dạy con thật sự có vấn đề? - Kim Tổng chỉ hỏi một câu duy nhất này.

Nhân viên nữ mếu máo, luôn mồm xua tay xin lỗi, nhìn cứ như muốn khóc tới nơi. Tổng giám đốc Kim Joon Myeon ngại mệt, không muốn quản loại nhân viên thế này, lập tức gọi giám đốc nhân sự tới rồi an bài một chút là xong.

.

Một nhà ba người đi theo con phố nhỏ, Kim Joon mỗi tay nắm lấy một baba thực thích, tâm tình khoái trá nhảy tới nhảy lui. Đích thị cũng là một đứa nhóc nghịch ngợm.

Suho nhìn con trai, rồi lại nhìn "bà xã" nhà mình mà cảm thấy tâm trạng thật tốt. Mới nãy khi thấy hai người này bị khi dễ trong sảnh công ty mà anh chẳng tin nổi vào mắt, không ngờ họ lại tới tận đây tìm anh.

-Yixing, cảm ơn em. - Suho nở nụ cười.

Cảm ơn em đã đến với anh trong cuộc đời này.

Zhang Yixing cũng cười lại với anh, vui vẻ đáp:

-Cảm ơn con trai nữa chứ~

Không cần phải cảm ơn em, đi theo anh là em tự nguyện.

Joonie thích chí cười hì hì, cảm thấy gia đình mình tuy hơi khác các gia đình các bạn cùng lớp nhưng thật hạnh phúc! Có hai baba cũng rất tốt, bé luôn được chăm lo và yêu thương đầy đủ. Dù sao cũng còn có Park Chan Hyun, 2 anh em sinh đôi nhà chú Kris, em bé mới sinh nhà chú Sehun, cả con gái chú Jong In và em trai 2 tuổi nhà chú MinSeok nữa, mấy người đó đều cùng cảnh ngộ với mình mà vẫn thực vui vẻ!

Một nhà ba người cứ thế đi công viên, bên nhau nói cười cả ngày. Sau này còn có rất nhiều thời gian, dù con cái có lớn hay nhỏ thì cũng luôn là con của ba mẹ, gia đình có kì lạ hay bình thường thì cũng là gia đình của riêng mỗi người. Chỉ cần từng thành viên trong gia đình cảm nhận được tình yêu của nhau đã là một gia đình hoàn hảo.

Bạn bè với nhau cũng là một gia đình, ba mẹ cùng con cái cũng là một gia đình, một gia đình to lớn ấm áp tràn ngập hạnh phúc.

Không có một kết thúc tươi đẹp bởi câu chuyện của họ không có kết thúc, tuy nhiên mọi chuyện luôn luôn tươi đẹp là điều không thể phủ nhận, quãng thời gian sau này hãy để nó tiếp tục trong tâm trí mỗi người.

-End-

[Longfic][EXO]  Magic LandNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ