Kì nghỉ đông ngắn ngủi cuối cùng cũng trôi qua. Dù không muốn xa Tiêu Chiến chút xíu nào, nhưng Vương Nhất Bác vẫn phải gói ghém đồ đạc để trở về Trùng Khánh đi học, thực hiện lời hứa.
Anh với cậu vừa mới xác nhận quan hệ đã phải bước vào một hành trình yêu xa.
Yêu xa là gì? Là dù nhớ nhung mòn mỏi cũng chỉ được nhìn người mình thương, nghe giọng người ta qua màn hình điện thoại. Mọi cảm xúc, mọi chuyện mà người kia trải qua đều không hề hay biết. Không thể ôm đối phương vào lòng mà an ủi, vỗ về khi có chuyện không vui. Không thể cùng nắm tay nhau đi dạo những buổi chiều có hoàng hôn tím ngắt, đẹp lạ. Không thể biết ở bên cạnh người mình yêu thương còn có những hiểm nguy, những rình rập tranh giành nào.
Rốt cuộc yêu xa, cần bao nhiêu tin tưởng? Cần bao nhiêu yêu thương? Cần bao nhiêu chịu đựng và bao dung mới đợi được đến ngày trở về gần gũi bên nhau?
Yêu xa giống như những nụ hoa cố gắng vượt qua mùa đồng dài giá lạnh để chờ đến mùa xuân xinh đẹp, ấm áp. Qua được rồi sẽ bung cánh mà nở rộ.
Thế nhưng trên đời này, có mấy ai đủ yêu thương, đủ tin tưởng để vượt qua thử thách ấy? Mười cặp yêu xa, liệu có nổi một cặp thật sự quay trở về?
********************
Vương Nhất Bác xách cặp đi vào lớp học, cố gắng lơ đi những ánh mắt xăm soi, khinh bỉ của bạn bè. Thế nhưng cậu lơ đi, không có nghĩa là người ta không tìm tới. Không gây chuyện, không có nghĩa bản thân mình sẽ được bình yên.
Vương Nhất Bác vừa ngồi vào chỗ, đám công tử đánh cậu lần trước đã vây quanh bàn học mà cười cợt:
- Vương Nhất Bác, mày vẫn dám quay lại đây sao? Thật can đảm nha! Tao còn tưởng mày sẽ mãi làm con rùa rụt cổ dưới phòng tập nhảy kia!?
- Đúng là cỏ dại, diệt mãi mà nó vẫn trồi lên được, thứ dai dẳng!
Ngày đầu trở lại, bọn chúng tạm thời chỉ dành cho cậu những lời lẽ khó nghe như thế. Nhưng ngay hôm sau và cả chuỗi ngày dài sau đó Vương Nhất Bác lại phải trở về những tháng ngày tăm tối cùng những trò bẩn thỉu trước kia của bạn học. Ngày nào cũng đến trường là một vầng hào quang sáng lạn, tối trở về là một kẻ thân tàn ma dại đến thương tâm.
Thế nhưng lời hứa cũng nói ra rồi, Vương Nhất Bác thà chết cũng không để mình thất hứa với Tiêu Chiến. Mỗi ngày cậu đều cắn răng chịu đựng, mỗi ngày lần bị đánh đều cố gắng bảo vệ cho toàn vẹn khuôn mặt rồi trở về tự mình lau rửa vết thương trên người, sau đó gọi cho anh mà vui vẻ khoe thành tích, báo bình an để anh yên lòng.
Vương Nhất Bác tự biết, mọi điều Tiêu Chiến bắt cậu làm đều là vì cậu, những mặt sau của nó anh đều không hay biết. Nếu Tiêu Chiến biết những kì vọng mà anh đặt lên người cậu lại vô tình đẩy cậu vào cuộc sống bị tra tấn như những tù nhân ngày xưa, anh sẽ lại tự trách mình. Vậy nên, dù cho toàn thân bầm dập, vật lộn từng ngày, cậu cũng tỏ ra không có chuyện gì, không để cho anh biết.
![](https://img.wattpad.com/cover/223961678-288-k72776.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
( BJYX ) Phía Sau Anh [ HOÀN ]
Fanfictioncouple Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến ( BJYX ) Ngược HE ******************* Chấp niệm mối tình đầu Nguyện ôm đến kiếp sau Chúng mình gặp lại nhau Xin anh đừng bỏ lỡ *************************** Chào mọi người. Lại là fa...