hello mọi người. Thật sự thì tâm trạng ở chap này rất khó để tui diễn tả thành lời. Bản thân tui cảm thấy hơi hơi lủng củng. Mọi người đọc rồi cho tui góp ý nha ❤️❤️
--------------------------Sau một hồi loay hoay sắp xếp đồ đạc trong phòng mà không có lấy một người giúp đỡ. Vương Nhất Bác ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào thành giường thở ra từng hơi mệt nhọc, mồ hôi nhễ nhại túa ra ướt đẫm mái tóc khiến nó loà xoà lên mặt cậu. Thời tiết mùa thu không nóng, nhưng cả ngày hôm nay lăn lộn trên sân khấu, về lại phải xếp đồ, khiêng cái nọ, lắp cái kia. Vương Nhất Bác thật sự kiệt sức rồi.
Đây không phải lần đầu cậu một mình ngồi ở một căn phòng lạ lẫm trong trạng thái thế này, nhưng cảm giác cô độc vẫn ôm lấy cậu như một người bạn thân thiết.
Một mình đi trên con đường rộng lớn thênh thang, dù có nhiều người vây quanh ngưỡng mộ thì Vương Nhất Bác vẫn có lúc cần một người bên cạnh, quan tâm, thấu hiểu mình.
Mà người đó... người duy nhất có thể hiểu được cậu muốn gì, người duy nhất đã từng quan tâm, từng yêu thương cậu... có lẽ sẽ chẳng quay về, sẽ chẳng bao giờ có thể nắm tay cậu đi hết con đường ấy.
Còn người khác, có lẽ đến cuối đời Vương Nhất Bác cũng chẳng thể nào tìm thấy được người thứ hai giống như anh. Người mà cậu mong đợi nhất, người cậu cần nhất những lúc mệt mỏi thế này, bây giờ chỉ còn là kỉ niệm, chỉ có thể xuất hiện dưới dạng nhân ảnh khắc trong tim, dưới dạng nỗi nhớ ùa về mỗi khi cậu để cho bản thân mình một chút thời gian nghỉ ngơi rảnh rỗi.
Chỉ còn là người cũ, người từng thương mà thôi.
Là đã từng yêu thương, từng trân trọng, từng coi nhau như tín ngưỡng ở trong lòng. Không phải đã từng mà hiện tại vẫn như thế. Vẫn yêu thương, vẫn hướng về nhau, vẫn ở hai thái cực mà chờ đợi người kia tiến về phía mình. Lại vì nhiều lí do mà không dám quay về, không dám chủ động tiến tới. Dù có gặp lại nhau, có lẽ cũng không còn được như trước nữa rồi.
Là bởi những khúc mắc trong lòng vẫn chưa được tháo bỏ, những tổn thương xưa cũ không thể nào xem như nó chưa từng tồn tại. Những chuyện từng làm tổn thương đến người kia cũng chẳng phải chỉ cần đôi ba câu xin lỗi là xong. Càng không thể tự nhiên bắt chuyện làm quen như chưa từng quen biết, chẳng thể nói chuyện với nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cho dù cả hai vẫn luôn hướng về nhau. Nhưng trong thâm tâm mỗi người lại nghĩ rằng, chỉ có mình là chưa từng thay đổi. Chỉ có mình chưa quên được người kia.
Làm sao Tiêu Chiến dám khẳng định Vương Nhất Bác vẫn còn yêu mình sau những tổn thương anh cố tình dành tặng cho cậu? Làm sao Vương Nhất Bác nhận ra Tiêu Chiến vẫn luôn chờ đợi cậu sau bao "tội lỗi" cậu gây ra với anh?
Cả anh và cậu đều có một suy nghĩ giống nhau đến lạ. Đó là, ở quá khứ, bản thân đã làm tổn thương đối phương. Ở hiện tại, họ chỉ còn là người từng thương nếu không muốn coi nhau là người dưng ngược lối.
BẠN ĐANG ĐỌC
( BJYX ) Phía Sau Anh [ HOÀN ]
Fanfictioncouple Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến ( BJYX ) Ngược HE ******************* Chấp niệm mối tình đầu Nguyện ôm đến kiếp sau Chúng mình gặp lại nhau Xin anh đừng bỏ lỡ *************************** Chào mọi người. Lại là fa...