Tiêu Chiến mơ màng tỉnh dậy sau một ngày một đêm ngủ li bì. Đưa mắt nhìn xung quanh, có vẻ như màu trời đã ngả về chiều tối, anh gắng gượng chống tay, khó khăn nâng tấm thân đang đau nhức đến khó chịu của mình ngồi lên.
Uống rượu rồi dầm mưa cả ngày trời, đến giờ Tiêu Chiến mới cảm thấy đầu óc choáng váng, hai mí mắt sưng húp, nặng trịch. Cả cơ thể anh như người mới ốm dậy, chẳng có chút sức lực nào.
Vương Nhất Bác cũng chẳng khá khẩm gì hơn Tiêu Chiến. Từ đêm qua tới giờ cậu vẫn ngồi cạnh mà canh chừng anh. Chỉ sợ anh phát sốt. Người ốm có khi còn không mệt bằng người lo lắng, túc trực cả đêm như vậy. Cũng may là anh chỉ ngủ mê man, hơi kiệt sức vì đói lả và say, chưa có dấu hiệu bất ổn nào về sức khoẻ. Vậy mà cậu vẫn chẳng thể yên tâm để bản thân chợp mắt xíu nào.
Thấy cử động của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng vội vàng nhổm dậy đỡ lấy anh. Tiêu Chiến có lẽ không nhớ chuyện đêm qua gặp Vương Nhất Bác, anh thấy có chút ngạc nhiên, cũng chẳng hỏi hay nói một câu nào với cậu, chỉ mệt nhọc giơ cánh tay run run lên mà gạt tay cậu ra khỏi cơ thể mình.
Hành động nhẹ nhàng nhưng mang tính tuyệt tình đến cực độ. Vương Nhất Bác bị từ chối, bất chợt đơ ra, đôi tay đỡ lấy anh vẫn lơ lửng giữa không trung, không buồn hạ xuống. Mắt vẫn dán chăm chăm vào người trước mặt, bất lực mà quan sát nhất cử nhất động của người kia.
Anh im lặng ngồi dựa vào thành giường, đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Đến bây giờ, Tiêu Chiến vẫn chẳng thể nào nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác. Chỉ cần thấy mặt cậu, những hình ảnh kia lại hiện lên trong đầu làm Tiêu Chiến cảm thấy ghê tởm.
Cố gắng kiềm chế bản thân không nhìn vào gương mặt thân thương ấy, đánh mắt đi thật xa xăm, né tránh mọi cái nhìn đang hướng vào mình của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến bất chợt cảm thấy thấy cổ họng mình ứ nghẹn. Lại không muốn người kia thấy mình yếu đuối, không muốn cậu thương hại mình mà cắn răng dằn nó xuống. Lòng mắt cũng đảo liên tục không để giọt nước trong nó lăn ra. Tâm hồn rách nát cũng chẳng buồn chắp vá.
Giữ im lặng một hồi, cái im lặng đáng sợ làm không khí trong căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt. Tim Vương Nhất Bác như bị thiếu oxi, khó khăn đập lên từng hồi trống. Mắt vẫn không rời khỏi anh. Cậu cũng chẳng dám mở miệng nói trước. Tiêu Chiến đành phải hít một hơi, dằn nén cảm xúc trong lồng ngực mà mở đầu câu chuyện giữa hai người.
Sau giấc ngủ mê man một ngày một đêm, cổ họng Tiêu Chiến khô rát cùng đắng ngắt, anh khó khăn để có thể nặn ra một câu nói. Ngữ điệu vô cùng nhẹ nhàng, bình thản mà giọng lại có chút khàn khàn:
" Nhất Bác, chúng ta dừng lại đi!"
Tiêu Chiến nói rất chậm, rất rõ ràng, từng chữ từng chữ chật vật mà bật ra khỏi cổ họng anh rồi nhanh chóng như những mũi tên lọt thẳng vào tai Vương Nhất Bác. Những từ đó lại mang theo những đau đớn, vỡ vụn trong lòng anh hoá thành những mảnh thuỷ tinh nhỏ li ti thi nhau dồn dập xuyên vào tim cậu. Cả người nói và người nghe đều cảm thấy đau đớn đến tận xương tuỷ. Như những mảnh thuỷ tinh trong suốt cắm vào da thịt, chỉ có thể thấy nhói, lại không thể lấy nó ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
( BJYX ) Phía Sau Anh [ HOÀN ]
Fanfikcecouple Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến ( BJYX ) Ngược HE ******************* Chấp niệm mối tình đầu Nguyện ôm đến kiếp sau Chúng mình gặp lại nhau Xin anh đừng bỏ lỡ *************************** Chào mọi người. Lại là fa...