"Không phải đang bận chuyện thiên tai ở Thanh Long quốc sao, ngươi làm sao có thời gian đến đây?" Miễn cưỡng chống đỡ thân thể hư nhuyễn, ta tận lực ra vẻ bình thản hỏi.
Người kia lười biếng tựa vào đầu giường, liếc mắt nhìn ta một cái, mỉm cười xếp lại áo ngủ bằng gấm nhét vào sau thắt lưng ta, bàn tay đặt trên vai lưng ta nhẹ nhàng xoa ấn, nhiệt lực trong lòng bàn tay nhanh chóng giảm đi sự mệt mỏi của ta.
"Ngày mai là hai mươi bảy tháng chạp." Y thản nhiên nói.
Y vậy mà vẫn còn nhớ rõ! Lòng đột nhiên chấn động, một cảm giác đau nhói từ lòng ngực truyền đến lòng tay. Hung hăng nắm chặt bàn tay, móng tay như đâm muốn đâm vào máu thịt bên trong.
Ngày hai mươi bảy tháng chạp, nguyên bản là một ngày vô cùng bình thường, nhưng đối với ta lại là một ngày như thế nào cũng không đến được. Đúng vào ngày này, phụ vương mang theo mẫu hậu bất cáo nhi biệt (không từ mà biệt), kể từ ngày đó không biết tung tích. Để lại chỉ có một mảnh giấy viết "Giúp ta trông coi quốc gia này thật tốt". Tay ta cầm lấy mảnh giấy, hoàn toàn không có cảm giác vui mừng khi sắp đăng vị. Cảm giác suy sụp cùng sợ hãi giống như bị phụ vương và mẫu hậu bỏ rơi tàn sát bừa bãi thể xác và lý trí ta. Nhưng có khó chịu đến thế nào, ta một chút cũng không thể để những cảm xúc này lộ ra. Hoàng tử Lưu Dạ có thể hoảng, có thể loạn, thậm chí có thể gào khóc thành tiếng, những Huyền Vũ vương Lưu Dạ thì không thể! Vì thế, mựt ta không chút thay đổi, đứng giữa những đại thần chen chúc đi đến, không ai biết một khắc đó lòng ta bối rối bất an thế nào. Ngoại trừ.... Y!
Lưu Nguyệt khi đó bất quá mười bốn tuổi, lại có thể đứng ra xử lý vấn đề trong tình cảnh hỗn loạn lúc đó.Chính y nghiêm mặt quát lui những kẻ nịnh bợ. Chính y lệnh cho Hàn Khởi tạm thời thay thế lo quốc sự, lệnh cho thái phó cùng các quan viên lễ bộ chuẩn bị điển lễ kế vị. Cũng chính y, đã ôm lấy thân thể cứng ngắc của ta, còn nói rằng hôm nay kỳ thật là một ngày tốt lành, đáng để chúc mừng: nói rằng sau này ngày hai mươi bảy tháng chạp hàng năm đều sẽ vượt qua cùng ta, ngày này là của riêng Dạ và Nguyệt.... Những lời đó còn văng vẳng bên tai, nhưng đã nhiều năm không được thực hiện. Ta nghĩ khi ta có ý định chặt đứt đôi cánh của ngươi, ta cũng đã bị mọi người bên cạnh vứt bỏ. Sẽ không còn người nào nhớ đến ngày hai mươi bảy tháng chạp này....
"Vẫn còn lo lắng xử lý quốc sự sao?" Y xê dịch thân thể đến gần, kề gần bên tai ta, nói.
Mặt ta nóng lên, bối rối lắc lắc đầu.
"Thật tốt." Y mỉm cười, xoay người xuống giường, cầm lấy tay nải.
"Ta đã giao phó cho A Phúc, bất luận là người nào cầu kiến cũng đều từ chối khéo. Ngày mai chúng ta bãi công (nghỉ có phép)!"
"Bãi công?" Tuy chưa từng nghe qua từ này, nhưng cũng có thể đoán được ý nghĩa của nó. Cho nên trong miệng ta do dự, trong tâm đã bắt đầu thấp thoáng mong chờ.
"Đúng vậy!" Y dứt khoát trả lời. Lấy ra một bộ y phục làm bằng vải thô từ tay nải, xong liền muốn giúp ta thay y phục.
"Ta tự mình thay." Ta một phen đè lại bàn tay đang chạm vào trên người ta, thấp giọng yêu cầu. Biết là y muốn ta cải trang, nhưng động tác xích lõa quỳ xuống giúp ta mặc y phục của y lại chỉ rõ ràng làm cho hỏa nhiệt khó nhịn vừa rồi của ta bừng dậy.

BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM][Complete]Phượng Bá Thiên Hạ - Lưu Nguyệt
De TodoChương 1-40 tại NT Truyện Chương 41-66 tại Lưu Phương Trấn ----------- Chương 67-.... Thể loại: chủ công, nữ biến nam công, nhất công đa thụ, xuyên không, HE QT: Jennurah Raw: Phương Phương Editor: Mao ----------- *Đây là truyện đam mỹ (nam x nam) ...