7. Nhận ra

2.7K 274 25
                                    

Đến khi Tiêu Chiến tỉnh dậy, đã thấy mình đang nằm trong phòng bệnh, được bọc trong tấm chăn dày ấm áp.

"Tiêu Tổng, anh tỉnh rồi. Anh thấy thế nào?". Chu Hạo - thư ký riêng của Tiêu Chiến vừa thấy anh tỉnh dậy đã vội lên tiếng.

"Hơi đau đầu chút. Tôi không sao. Sao cậu ở đây?"

"Có người gọi em đến. Mà anh sao lại gặp chuyện này?"

"Nhất Bác đâu? Cậu ấy có sao không?"

"Nhất Bác? Là cái người được phát hiện cùng với anh hả? Nghe nói vẫn còn đang hôn mê"

"Cái gì? Mấy giờ rồi?"

"Hơn 2 giờ sáng anh"

Tiêu Chiến nghe xong vội vã vùng dậy. "Phòng cậu ấy ở đâu?"

"Anh, anh nghỉ ngơi.... "

"Tôi hỏi là phòng Nhất Bác ở đâu?"

"Sát ngay cạnh phòng này.". Chu Hạo lần đầu tiên thấy sếp mình mất bình tĩnh đến vậy, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

.

Tiêu Chiến đẩy cửa vào, bên trong Trình Thiên cũng đang ngồi bên giường bệnh canh chừng Vương Nhất Bác.

"Thiên Thiên, cậu ấy sao rồi?"

"Anh Chiến, anh sao rồi? Em xin lỗi đã để anh gặp chuyện này"

"Anh không sao. Nhất Bác không sao chứ? Sao còn chưa tỉnh?"

"Anh ngồi xuống đây uống cốc nước ấm đã rồi nói chuyện"

Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh, sau đó mới nhớ tới Chu Hạo. "Tiểu Hạo, cậu về nghỉ sớm đi. Tôi không sao, hôm nay cảm ơn cậu. Làm phiền cậu rồi"

"Nhưng mà anh... "

"Tôi khỏe rồi. Cậu về nghỉ còn chuẩn bị cho cuộc họp sáng. Đi làm thì ghé qua đón tôi. Luôn tiện ghé nhà lấy giúp tôi bộ quần áo. Chuyện hôm nay cũng đừng nói cho ai cả. Kể cả ba tôi hay Thư Di."

"Vâng, em biết rồi. Anh nhớ nghỉ ngơi sớm, em xin phép"

..

Đợi Chu Hạo đi rồi Trình Thiên mới lên tiếng. "Thật xin lỗi anh"

"Anh nói không sao mà. Cậu đừng áy náy làm gì. Mà Nhất Bác sao đến giờ vẫn chưa tỉnh?"

"Lúc em phát hiện ra anh và anh ấy đã lâu chưa quay lại, em lập tức xuống dưới tìm. Khi em mở cửa ra thì hai người đã mất ý thức rồi. Anh lúc đó được anh ấy ôm chặt lấy, nên cơ thể vẫn còn ấm. Anh Nhất Bác người đã lạnh ngắt vẫn cố gắng ôm chặt lấy anh cố gắng giữ ấm cho anh. Vì vậy bác sĩ nói cơ thể anh ấy bị tổn thương, cần thời gian ủ ấm để mọi thứ dần ổn định."

Tiêu Chiến siết tay, Vương Nhất Bác quả là đúng với trong tiềm thức của anh, cho dù nguy hiểm tính mạng vẫn nhất quyết bảo vệ anh cho bằng được.

"Cậu ấy, khoảng bao lâu thì tỉnh dậy?"

"Bác sĩ nói nếu không có vấn đề gì nghiêm trọng thì có thể là sáng mai. Anh không cần quá lo lắng đâu"

"Tại sao cửa tự dưng lại như vậy?"

"Em cũng không biết, có thể là do nhân viên đi qua nhìn vào không thấy người nên tiện tay đóng lại. Chuyện này em sẽ tìm hiểu kĩ"

[ Bác Chiến ] I'm sorryNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ