"KHÔNG, NHẤT BÁC, ĐỪNG RỜI XA ANH"
"ANH XIN EM, TỈNH LẠI ĐI MÀ"
"ANH YÊU EM, VƯƠNG NHẤT BÁCC"
"KHÔNGGGGG"
.
Tiêu Chiến giật mình vùng dậy, trên mặt tràn đầy nước mắt, sờ tay lên gối cũng chạm vào một mảng ẩm ướt vô cùng khó chịu.
Anh vội vàng với lấy điện thoại bên cạnh. 1 giờ 45 phút sáng, ngày 5 tháng 8 năm 2021.
Từng kí ức về giấc mơ kia hiện về rõ ràng quá mức chân thật làm anh run lên. Quá đáng sợ rồi.
Anh vẫn nhớ như in cái cảm giác đau đớn bất lực khi thấy Vương Nhất Bác nằm đó. Anh sợ hãi, anh tuyệt vọng, hơn hết chính là hối hận.
Chẳng suy nghĩ nhiều nữa, vội vàng lấy chìa khóa xe lao ra ngoài.
Anh phải tìm Vương Nhất Bác, anh phải tìm cậu. Cho dù có thế nào đi nữa, cho dù có mất tất cả mọi thứ anh có, Tiêu Chiến anh sẽ không thể để mất Vương Nhất Bác được.
..
Vương Nhất Bác đứng lặng lẽ nhìn xuống thành phố, đã quá nửa đêm, đường phố cũng không còn quá tấp nập nữa. Cậu cầm lấy ly rượu trong tay, một hơi uống cạn. Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi. Tiêu Chiến sẽ thành chồng của người khác. Cậu đưa tay ôm lấy con tim trong ngực, thì thầm
"Mày chịu khó một chút nữa thôi, sẽ sớm hết đau mà"
.
Vừa quay người định bước vào phòng ngủ, lại nghe tiếng chuông cửa. Hơn 2 giờ sáng rồi, ai lại đến chứ. Cậu còn đang thắc mắc thì bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa.
Có lẽ người bên ngoài hết kiên nhẫn rồi.
.
Cậu mở cửa ra, ngay lập tức được người ôm chặt lấy.
"Nhất Bác, anh sai rồi, hức.... ". Tiêu Chiến ôm cậu, khóc lên.
"Anh..?"
"Nhất Bác, là anh sai rồi. Tất cả là lỗi của anh. Em đừng đi. Anh sợ lắm, anh sợ lắm Nhất Bác"
Vương Nhất Bác không hiểu nổi, nghĩ là anh say cũng mặc kệ để anh ôm mình. Nhận thấy người kia khóc càng lúc càng dữ, cậu đưa tay vuốt ve lưng anh nhè nhẹ. "Ngoan, đừng khóc. Em ở đây"
"Anh sợ lắm,... thật sự rất sợ.... Anh... Anh sai rồi. Anh hối hận rồi. Là anh không tốt... "
Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến mất bình tĩnh và kích động đến như vậy. Chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành anh.
..
Kéo người vào nhà sau đó đóng cửa lại, Tiêu Chiến đã khóc được 20 phút rồi. Bây giờ giọng đã khàn đặc, hai mắt đỏ hoe sưng húp. Trông vừa đáng yêu vừa tội nghiệp.
Vương Nhất Bác rót cốc nước ấm đưa tới, Tiêu Chiến đón lấy uống một ngụm, cảm thấy cổ họng đỡ được phần nào.
"Anh xin lỗi, anh... "
*Reng reng reng*
Lời còn chưa kịp nói hết, tiếng chuông điện thoại đã vang lên.

BẠN ĐANG ĐỌC
[ Bác Chiến ] I'm sorry
FanficAu: tom811 TL: ngược, ngọt, có H, HE. Đã hoàn! "Tiêu Chiến, em xin lỗi" "Lí do?" "Vì em đã yêu anh, ngay cả khi anh chưa cho phép" ... "Anh xin lỗi, Nhất Bác" ".." "Anh yêu em" ... "I'm sorry" chính là lời xin lỗi mà họ dành cho nhau ❤