8. Mưa

2.6K 252 12
                                    

Một tháng trời Tiêu Chiến đến Pháp công tác, vừa xong việc liền lên chuyến bay sớm nhất trở về Bắc Kinh.

5 giờ chiều máy bay đáp xuống, vừa bước xuống khỏi máy bay anh liền hít lấy bầu không khí của quê nhà, bất giác nở nụ cười nhè nhẹ. Cảm giác bước chân cũng trở nên khẩn trương hơn. Chu Hạo đi bên cạnh nhìn biểu tình trên gương mặt sếp mình vẫn là có chút không hiểu. Cậu làm thư ký kiêm trợ lý cho anh cũng hơn 3 năm, nhìn qua cũng có thể nhận ra tâm tình của anh như thế nào. Biểu tình này giống như có phần hào hứng, kiểu như nhớ nhung một thứ gì đó, muốn mau chóng trở về để được gặp lại. Nhưng nói gì thì nói, Tiêu Chiến trước nay đi công tác không ít, có những lần đi đến hơn 2 tháng cũng chẳng thấy anh khẩn trương như bây giờ. Chu Hạo vẫn không ngăn nổi tò mò, rốt cục thì thứ gì làm cho sếp tổng nhà mình phải vội vàng trở về như vậy.

"Sếp... "

"Hử?"

"Anh có phải đang nhớ gì đó không?"

Tiêu Chiến ngồi trên xe nghiêng mặt nhìn Chu Hạo đang ngồi bên cạnh. Ánh mắt có chút không hiểu.

"À, ý em là những lần trước anh đi công tác đều không trông mong trở về như bây giờ. À, ý em là.. là... ". Chu Hạo cũng không biết nên diễn tả thể nào, cuối cùng là dừng lại.

Tiêu Chiến nghe cậu nói xong mới nhận ra, quả đúng thật. Trước nay anh đều không như vậy, tại sao bây giờ lại có cảm giác muốn trở về Bắc Kinh, muốn làm một cái gì đó mà đến bản thân anh cũng không hiểu nổi.

Chỉ là bản thân muốn về, đơn giản vậy thôi.

Nếu nói nhớ nhà, Tiêu Chiến dám chắc là không phải. Nếu nói nhớ Thư Di, vậy anh càng chắc chắn hơn. Anh và cô quen nhau từ nhỏ, từ lúc 4-5 tuổi đã gặp gỡ sau đó chơi chung, cuối cùng là yêu nhau. Anh đi công tác luôn luôn nhớ mua quà cho cô, nhưng nếu nghiêm túc mà nói, đó chỉ là thói quen, anh thậm chí còn không nhớ đến cô huống hồ là mong sớm trở về để gặp.

Vậy rốt cục vì sao bây giờ anh lại như vậy?

Sau một hồi nghiêm túc suy nghĩ, Tiêu Chiến rút ra kết luận, có lẽ mình nhớ Gin rồi.

Ngày anh đi công tác, không biết phải đem Gin gửi cho ai, cuối cùng phải đem tới trung tâm gửi gắm. Trong đầu thoáng nghĩ đến Vương Nhất Bác, cuối cùng lại thôi. Anh sợ sẽ làm phiền cậu. Vả lại từ sau hôm ở bệnh viện anh không gặp lại cậu, cũng không thấy cậu liên lạc lại, có lẽ bận rộn nên quên anh mất rồi.

...

Tiêu Chiến trở về nhà dọn dẹp một chút, sau đó tắm rửa lấy xe đi đón con cưng cũng đã 7 giờ tối.

Gin đang ngủ trong lồng nhỏ, nghe tiếng gọi của Tiêu Chiến đã vội vàng mở mắt. Vừa nhìn thấy anh, mèo cưng ngay lập tức ngồi dậy kêu lên liên tục. Tiêu Chiến mỉm cười hài lòng mở cửa ôm con cưng vào lòng vuốt ve. Mèo nhỏ lâu ngày gặp lại chủ, mang theo nét uỷ khuất vùi đầu vào lòng anh cọ cọ liên tục.

.

Tiêu Chiến mở cửa nhà, Gin ngay lập tức được thả ra liền chạy nhảy thỏa thích. Có một điều mà Tiêu Chiến vẫn không hiểu nổi, là cho dù gặp Gin, ôm Gin trong lòng rồi, anh vẫn thấy không thỏa mãn, lòng anh vẫn còn chút gì đó lấn cấn, như đang mong nhớ một ai đó hay một cái gì đó mà mãi anh vẫn không nhận ra được.

[ Bác Chiến ] I'm sorryNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ