Rượu cứ như vậy vẩy lên miệng vết thương, mùi vị đó không thể kém hơn so với rắc muối lên miệng vết thương được. Gã đàn ông mới vừa rồi còn hung dữ, lập tức đau đến kêu to, chịu đựng một trận đau đớn, gã nghiêm khắc nổi lên sát ý.
"Mày ở chỗ nào chui ra vậy."
Jian sau khi được thả ra thả hổn hển, Arin đỡ lấy em: "Bác... Bác sĩ Manoban..."
Lisa cười lạnh: "Đừng để ý tao từ đâu chui ra! Chỉ cần mày còn dám động đến một sợi tóc của con bé, tao tuyệt đối khiến cho mày sống không được!" Bởi vì rượu vào, cộng thêm tâm tình không tốt, bây giờ giọng điệu nói chuyện của Lisa hoàn toàn không ấm áp như bình thường.
"Mẹ nó!" Gã đàn ông mắng to, mắt thấy phải ra tay với Lisa, Lisa cũng không sợ, con mắt trừng thẳng vào gã.
Somi lại ngồi không yên, nàng kéo Lisa ra phía sau mình, vẻ mặt cao ngạo, mày liễu nâng lên, khí thế lập tức thoát ra: "Vị đại ca này, tôi khuyên anh vẫn không nên động thủ.
"Mày là ai? Tao thấy kỳ lạ là, sao hôm nay nhiều con đàn bà ăn no rửng mỡ đi quản chuyện của bố mày thế! Nguyên một đám lá gan lớn như vậy, rút cuộc có năng lực gì!" Tên đàn ông bụm miệng vết thương, trong lòng nói không hết căm tức.
Somi giật giật khóe miệng, hai tay ôm trước ngực, lạnh lùng nói: "Anh là ai? Cổ Ahn gia Tam tiểu thư anh cũng dám bóp?"
"Cái gì?" Gã đàn ông nhìn về phía Jian, "Cô nhóc này là người họ Ahn?"
"Đúng vậy, nếu như hôm nay anh xuống tay với cô bé, ngày mai anh xui xẻo rồi!"
Gã đàn ông rất không phục, nhưng cũng phải nhịn: "Được, tính là bố mày không may đi, tổn thương nhầm Ahn tiểu thư là tao có mắt không tròng. Nhưng mà chuyện đại ca Yang Dongun giao cho tao, tao cũng không thể không xử lý! Cánh tay của ả đàn bà kia để lại."
"Yang Dongun?" Somi cùng Lisa trăm miệng một lời hơi nghi ngờ hỏi lại.
Tên đàn ông cho rằng bọn cô sợ, nói chuyện cũng có vài phần kiêu ngạo: "Đúng vậy, chuyện đại ca Yang Dongun nhắn nhủ, bọn mày dám cản trở sao?"
Lisa càng trở nên không đúng, toàn thân đều run rẩy, hận ý mãnh liệt tựa như con kiến trên người, vẫn luôn gặm nuốt lý trí của cô. Somi cảm thấy, hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Lisa cong ngón tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay, dùng điều này để gìn giữ lý trí không bị rượu cồn cùng hận thù chiếm lấy: "Nếu như có thể, cứu cô gái kia đi." Cô không thể chịu đựng được Yang Dongun lại đi tổn thương người khác.
"Vì sao?"
"Trở về sẽ giải thích cho cô."
Tuy có nghi hoặc, Somi vẫn nói với gã đàn ông kia: "Ồ? Vậy thì mời vị đại ca kia dừng tay mới phải."
"Cái gì?! Nếu nghe lời mày, tao ăn nói với đại ca Yang Dongun thế nào?!"
"Anh hãy nói, là Jeon Somi bảo anh làm vậy. Thuận tiện, bảo hắn thay tôi chào hỏi dượng Kim Saejuk." Somi vẫn mang theo ý cười, lời nói thoát ra là âm điệu mạnh mẽ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chaelice] Không Đáy
General Fiction⟨COVER⟩ Tác phẩm: Tâm Thâm Tự Hải (Tâm Sâu Tựa Biển). Tác giả: Trúc Tự Thủy Cát. Editor: Didi (ks99__). Link: https://my.w.tt/TeUGGyVU97 KHÔNG PHẢI TÁC GIẢ, XIN ĐỪNG GỌI MÌNH LÀ AU. CẢM ƠN! 🙏