#0/ Đục ngầu

193 13 0
                                    

Dòng sông chảy xiết, nước đục ngầu, lờ lợ đến kinh tởm, mùi hôi, mùi tanh của cá chết nồng nặc xộc vào mũi nó. Nó đứng trên cầu, chiếc cầu sắt vững chãi, đôi mắt đăm đăm nhìn vào làn nước ùng ục dưới chân, và thầm nhăn mặt trước sự nhơ bẩn của thứ chất thải ấy. Chết thì đối với nó cũng được đấy, nhưng nó sợ xác của nó sẽ thối rữa ở cái nơi khủng khiếp này.

Mà thôi. Đành kệ vậy.

Nó cẩn thận bám tay vào thành cầu và nâng người lên, trèo qua thành cầu cao, từng chút từng chút một như trẻ mới bắt đầu tập viết. Đôi chân trần gầy guộc và những ngón tay xanh xao bám chặt vào bề mặt sắt lạnh ngắt của cầu Ghềnh trong sự sợ hãi, nhưng chúng dần thả lỏng khi nó định thần lại, và nó khinh bỉ bản thân. Khinh bỉ cảm giác hãi hùng thật con người, khinh bỉ tội lỗi tự quyên sinh, khinh bỉ sự hèn nhát của nó. 

Nó cười khảy, rồi nó buông xuôi.

.

.

.

| Author's Note |

Truyện chỉ được đăng trên Wattpad, TaGiVi và Facebook.

BIÊN HÒA KHÁCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ