Chương 111

664 21 0
                                    


Chương 111: Sáng Sớm Tiểu Phu Thê Ấm Áp. Không Người Nào Tới Vinh Thọ Đường Kính Trà

Khi đồng hồ báo giờ phát ra mấy tiếng kim loại kêu thì cửa phòng bị người bên ngoài khẽ gõ vang.

“Vương gia! Vương phi! Đã là giờ Thìn rồi!” Hoán ngọc nhỏ giọng gọi.

“Ừ!” Bùi Nguyên Tu trầm giọng lên tiếng.

Rồi sau đó lại cúi đầu nhìn Lung Nguyệt đang chôn trong ngực mình, tóc tản ra trên cánh tay hắn, tai hồng hồng lộ ra, cùng một chút cổ trắng nõn. Môi Bùi Nguyên Tu khẽ mơn trớn vành tai như hồng ngọc của Lung Nguyệt, liền cảm thấy người trong ngực khẽ run, khiến hắn không nhịn được cười khẽ một tiếng.

“Vương gia, dậy thôi!”

Nghe được Bùi Nguyên Tu cười, Lung Nguyệt nhắm mắt, mặt đỏ hồng lên, ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói. Giữa nàng và Bùi Nguyên Tu không nói là quá quen biết, không coi là mù cưới đui gả, lại cũng không đến trình độ tim không mang theo tình cảm, lấy thân báo đáp. Đột nhiên trở thành phu thê, vào động phòng, Lung Nguyệt vẫn cảm thấy có mấy phần không được tự nhiên.

“Được! Dậy thôi!” Ngữ điệu Bùi Nguyên Tu mang theo chút nhẹ nhàng.

Người ta nói: Ôn nhu hương anh hùng trủng(1)!

(1) Tổ ấm dịu dàng là mồ chôn anh hùng.

Nói thế đúng là không có nửa điểm giả. Theo thói quen nhiều năm của Bùi Nguyên Tu, mỗi ngày đúng giờ Mẹo hắn đã sớm thức dậy tới võ trường đánh một bộ quyền cước. Vậy mà hôm nay lại chậm chạp không muốn đứng dậy, chỉ muốn cứ như vậy ôm nàng trong ngực.

Thấy Bùi Nguyên Tu trả lời, Lung Nguyệt từ trong ngực hắn bò lên, sửa lại tẩm y vừa mới bị hắn làm rối tung lên, bước xuống giường. Lúc trở về thì trong tay nàng cầm bộ quần áo vải bông màu chàm.

Bùi Nguyên Tu thấy bộ y phục này thì tim chợt cảm thấy chua xót, kiếp trước, Cửu Nhi cũng đã làm cho hắn không ít áo vạt ngắn bằng vải bông giống như thế này, chỉ vì để mỗi ngày, lúc hắn luyện quyền được dễ dàng hơn.

“Nghe nói mỗi sớm hàng ngày Vương gia sẽ tập võ, thiếp thân liền làm một bộ y phục, vải bông thông khí, hút mồ hôi, mặc thoải mái, Vương gia thử xem có vừa người không?”

Lung Nguyệt run run mở áo choàng ra, vẫn giống như kiếp trước của Bùi Nguyên Tu, đôi vạt, móc cài, cổ áo, vạt áo, cùng ống tay áo dều dùng sợ tơ màu lam đậm, cẩn thận theo hoa văn lá trúc nho nhỏ.

“Vừa vặn! Ta rất thích!” Bùi Nguyên Tu mặc lên người, quay trước mặt Lung Nguyệt một vòng, trên mặt treo nụ cười.

“Vương gia thích là được, đợi thiếp thân làm thiếp hai bộ cho Vương gia thay đổi!” Lung Nguyệt đứng trước người Bùi Nguyên Tu, nâng mũi chân thắt nút áo trên cổ áo cho hắn. Thân hình Bùi Nguyên Tu cao lớn, dù Lung Nguyệt có kiễng chân thì đỉnh đầu cũng chỉ tới cằm hắn.

“Đừng tự xưng là thiếp thân!” Đang đắm chìm trong vui sướng có y phục mới, lúc này Bùi Nguyên Tu mới chú ý tới xưng hô của Lung Nguyệt.

“A?” Lung Nguyệt bị câu nói không đầu không đuôi của hắn làm cho sửng sốt.

“Công chúa đừng tự xưng là thiếp thân, công chúa chính là công chúa, gả cho vi thần, cũng vẫn là công chúa!” Bùi Nguyên Tu cau mày.

CÔNG CHÚA THÀNH VƯƠNG PHI -TIẾU DƯƠNG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ