Chương 163.2

687 14 1
                                    


C163.2: Đại kết cục 4

Đoàn người tiến vào Tử Vận các, chỉ thấy bên trong có rất nhiều người đang thỉnh an.

Lung Nguyệt cẩn thận đánh giá, phần lớn là Hoàng thân quốc thích. Chắc hẳn bọn họ nghĩ lần này nương theo mình về Kinh thăm cha mẹ mà hiện diện nịnh nọt một phen, tính toán thật tốt mà.

Thuận Khải Đế miễn lễ cho bọn họ, Lung Nguyệt không xa không gần hoàn lễ.

Lung Nguyệt bây giờ không còn là cô gái nhỏ bên cạnh Bùi Nguyên Tu thường ngày, khuôn mặt xinh đẹp cao ngạo, thần thái đoan trang dịu dàng khiến người khác có cảm giác xa không với tới, dù có bắc thang cũng không thể chạm được vào góc váy nàng. Nàng nghiễm nhiên đã khôi phục thân phận đích trưởng Công chúa tôn quý của mình.

Chẳng biết tại sao trong lòng Bùi Nguyên Tu có chút hoảng thốt, tựa như hắn sẽ mất đi Lung Nguyệt bất cứ lúc nào. Nhưng không đợi lâu, Lung Nguyệt nhìn hắn, tinh nghịch nháy một cái mới khiến tâm hắn thả lỏng. Nha đầu này vẫn là tiểu thê tử của hắn, chẳng qua bày ra sắc mặt cự người vạn dặm mà thôi.

Hoàng thân quốc thích đều là người có tâm nhãn, chỉ ngồi thời gian khoảng một chén trà rồi đồng loạt cáo lui. Trong lòng bọn họ hiểu được, Thụy Mẫn Công chúa quay về Kinh thăm viếng, bọn họ đến bái kiến là thể hiện lòng tôn kính đối với Công chúa, Thuận Khải Đế tất sẽ cảm thấy vui mừng, có ai lại không mong nữ nhi bảo bối của mình được mọi người quan tâm chứ. Nhưng nếu ngồi lâu làm chậm trễ thời gian Đế Hậu cùng con gái giao lưu tình cảm, ấy là khiến người khác cảm thấy phiền chán.

Lung Nguyệt mỉm cười nhìn mọi người rời đi, lại mẫn cảm bắt được ánh nhìn địch ý mười phần.

Một phụ nhân trẻ tuổi mặc y phục Quận quân, không biết nữ nhi nhà Quận Vương nào được gả vào Kinh. Lung Nguyệt nhìn nàng có chút quen mắt, hình như đã gặp qua nhưng không nhớ rõ lắm.

Nếu như Lý Cảnh Nhan mà hiểu được suy nghĩ của nàng, khẳng định sẽ tức đến điên, nàng tâm tâm niệm niệm hận tình địch cướp chồng nhưng Lung Nguyệt ngày cả nàng là ai cũng không biết.

Bùi Nguyên Tu lại liếc Lý Cảnh Nhan đang tỏ ra oán hận kia một cái, tâm chìm xuống. Kiếp trước chính nàng ta là tội nhân đã hại chết tiểu thê tử của hắn, đời này Lý Cảnh Nhan gả vào Đông Hương Hầu phủ, không biết đã xảy ra chuyện gì. Lần trước giải quyết Lý Kiến Xương, nên thuận tay giết luôn cả nàng ta mới đúng, Bùi Nguyên Tu có chút hối hận.

Đuổi đi một đám người râu ria, Đình nhi nháy mắt liền trở thành miếng bánh thơm ngon, hết ông ngoại, bà ngoại rồi đến phiên cậu, mợ đều bế bé.

Lung Nguyệt không mấy để ý, nàng ngồi cạnh Bùi Nguyên Tu, nói nhỏ vào tai hắn: “Có Đình nhi rồi liền không nhớ tới thiếp….”

“Giấm của con trai mà nàng cũng ăn sao?” Bùi Nguyên Tu cười nàng. (MTLTH.dđlqđ)

Lung Nguyệt chun mũi với hắn, khí thế trong trẻo lạnh lùng, cách người vạn dặm kia nháy mắt mất hết.

Nói chuyện phiếm vài câu về việc nhà, chợt nghe cung nhân hồi bẩm hai nhà An Vương và Bình Vương cùng nhau đến đây.

CÔNG CHÚA THÀNH VƯƠNG PHI -TIẾU DƯƠNG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ