Hòe Thành ngập nước 10

446 46 2
                                    

Mặt trời mọc, cả Hòe Thành hoan hỉ, tiếng phèng la náo nức vang từ ngoài cửa thành tới tận cửa nhà họ Đàm, nghe trong gió sớm thấp thoáng tiếng cười nói mừng vui.

Khác mấy hôm trước, sáng nay nước bỗng dưng rút sạch, mặt đất vốn còn hơi ướt nay đã khô ráo hẳn, những vũng nước nông hầu như biến mất hẳn cứ như thể đêm qua có thần tiên yêu ma nào ghé qua uống một hơi cạn sạch nước mọi ngóc ngách của Hòe Thành.

Đàm phủ cũng vậy.

Cả căn nhà quay về trạng thái vốn có. Nếu không phải trên hồ nước trong vườn hoa còn chăng dây thừng và lưới thì khéo Ký Linh đã cho rằng những chuyện đã qua chỉ là một giấc mộng kỳ lạ.

"Ứng Xà đi rồi."

Ký Linh qua bếp làm hai bát canh rau rồi quay lại phòng thấy Phùng Bất Cơ chẳng biết đã đứng trước cửa sổ bao nhiêu lâu quay người lại trịnh trọng nói bốn chữ này.

Trên đường bê chén canh qua đây, Ký Linh đã quan sát thấy nắng lên rực rỡ, nước trong phủ rút và tiếng khua chiêng gõ cồng thấp thoáng đằng xa.

Dân chúng Hòe Thành không quan tâm tại sao lại mưa to, nước tại sao lại rút, chỉ cần vui là được.

Nhưng với nàng và Phùng Bất Cơ, kết quả hiện tại chỉ có thể coi như thành công một nửa.

Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, ngày sau còn ra tai họa. Năm xưa Cửu Thiên Tiên Giới không chịu bỏ công bắt vài con yêu quái, kết quả ba ngàn năm sau hại Hòe Thành chịu khổ. Giờ Ứng Xà trọng thương bỏ chạy, ai biết được trăm năm sau nơi nào lại phải chịu tai ương.

"Hay là..." Ký Linh để bát canh rau xuống bàn nhìn Phùng Bất Cơ bằng cặp mắt sáng ngời, "chúng ta đi tìm đằng sông hộ thành một lần cuối?"

Phùng Bất Cơ không sao ngờ được bản thân lại được nghe lời mời này, vừa dở khóc dở cười vừa thấy hơi hơi bội phục sự cố chấp của Ký Linh.

Khả năng Ứng Xà trốn về sông hộ thành không cao lắm, giờ yêu lực của nó yếu, không thể thích là đả thương được người, nếu muốn tu luyện lại hình nửa người nửa rắn thì ít cũng phải trên trăm năm, hơn nữa là chỉ có thể chọn nơi vắng dấu chân người qua lại, ngoan ngoãn hấp thụ linh khí đất trời, tinh hoa cỏ cây muông thú, về sông hộ thành không có tác dụng gì với nó.

Thế nhưng rõ ràng là Ký Linh muốn đích thân tìm thêm nốt một lần mới yên tâm.

Yêu đã bỏ trốn, những người tu hành luôn luôn bôn ba khắp nơi như họ tất nhiên là cũng sẽ đi khỏi Hòe Thành, "tìm một lần cuối" trong lời Ký Linh thực chất chính là trước lúc rời đi muốn uống một viên thuốc an thần thay dân chúng trong thành lần cuối.

"Được." Phùng Bất Cơ đồng ý dứt khoát, làm việc nghĩa tất không chối từ.

Đàm Vân Sơn biết chuyện này không can gì phần mình nên thức thời không nói tiếng nào, đăm chiêu nhìn hai bát canh rau trên bàn, lòng thầm nghĩ, một bát chắc chắn là của Ký Linh, thế bát còn lại rốt cuộc là của Phùng Bất Cơ hay của mình?

Ký Linh - Nhan Lương Vũ (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ