Màn đêm không đến 18

381 39 2
                                    

Đêm trên núi lặng đáng sợ.

Thỉnh thoảng có tiếng của con gì đó không biết tên kêu, hồi ngắn hồi dài, không biết là thú hay chim.

Bỗng có gió từ lỗ thủng trên đỉnh đầu thổi ù ù vào thốc một vòng trong miếu rồi đi ra qua một lỗ thủng khác. Ván cửa cong vẹo che chắn cửa miếu rung bần bật trong gió đêm lung lay như sắp đổ.

Phùng Bất Cơ trát bùn đầy người đã ngồi trên bệ tượng thờ một canh giờ.

Bùn trên người đã gần khô hẳn, vừa cứng vừa ngứa, thực sự khổ sở, vậy mà hai vị bên dưới kia vẫn "ngủ say", trông qua đúng giống một cặp trai gái bỏ trốn với nhau không biết đời hiểm ác.

Nhưng chính đôi trai gái này một canh giờ trước đã lừa huynh ta một vố cực kỳ tàn ác vô nhân đạo...

Đàm Vân Sơn: Tượng thần phải cao lớn, cường tráng, uy nghiêm.

Ký Linh: Ừ.

Đàm Vân Sơn: Bất Cơ không cần phải ngụy trang, thực sự chỉ ngồi tĩnh tọa ở đó thôi là đã giống thần thánh rồi.

Ký Linh: Đúng.

Đàm Vân Sơn: Tôi là mồi.

Ký Linh: Chắc chắn rồi.

Đàm Vân Sơn: Cô nương là con gái.

Ký Linh: Đóng giả không giống thần.

Đàm Vân Sơn: Từ giờ trở đi, mệnh hai người bọn tôi giao cho huynh.

Ký Linh: Nhận đi.

Lơ ma lơ mơ, ù ù cạc cạc, váng mắt váng đầu.

Tới lúc hoàn hồn thì người đã bị trát đầy bùn đặt lên bệ tượng thờ, sau đó cô nương công tử nhà người ta lưng tựa lưng đi ngủ.

Yêu quái liệu có đến không?

Phùng Bất Cơ không biết. Chỉ có điều huynh ta thật lòng khẩn cầu nếu có đến thì mau đến đi, giờ mũi huynh ta chỉ ngửi thấy mùi bùn tanh hôi mà lại còn cực kỳ ngứa, rất muốn hắt xì...

Không ổn.

Phùng Bất Cơ đang lẳng lặng hít hít mũi mấy cái cho đỡ ngứa thì bỗng phát hiện ra lẫn trong mùi bùn tanh hôi còn có cả chút mùi gì khác.

Huynh ta lại khe khẽ hít thêm mấy lượt nhưng mùi bùn át hết mọi mùi khác, khó mà ngửi ra được thứ mùi lạ kia có phải là yêu khí hay không.

Phùng Bất Cơ hơi buồn bực, đang bắt đầu thấy lo lắng thì bỗng nhớ ra giờ mình không còn là gã tu hành đơn độc, chuyển mắt xuống quan sát lư hương trước mặt.

Quả nhiên, dưới ánh trăng mờ, làn hương Phù Đồ đang bay thẳng ra cửa miếu đổ nát.

Phùng Bất Cơ nín thở, bất giác ưỡn thẳng sống lưng, thoáng chốc thực sự có được cái nét oai nghiêm của một vị thần.

Ngoài miếu bỗng yên tĩnh hẳn, hoặc phải nói là cả cánh rừng bỗng lặng như tờ, đến tiếng gió cũng sẽ lại như thể nó cũng biết có kẻ xấu đang tới.

Ký Linh - Nhan Lương Vũ (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ