Màn đêm không đến 25

380 36 1
                                    

Lúc ba người trở về thôn, trời đã tối hẳn, thôn sáng rực đèn nhộn nhịp tưng bừng giữa màn đêm thăm thẳm.

Lúc này nếu có người nơi khác tới đây ắt sẽ thấy ngạc nhiên, bởi vì ở nơi khác, mặt trời xuống núi, nhà nhà đều đóng cửa nghỉ ngơi, ở một vài thành trấn lớn, thậm chí quan phủ còn cấm đi ra ngoài vào ban đêm, ai vi phạm sẽ bị phạt nặng.

Nhưng ba người Ký Linh, Đàm Vân Sơn và Phùng Bất Cơ biết dân chúng U Thôn đã chờ đêm này từ rất lâu.

Lúc đi ngang qua quán rượu buổi sáng nghỉ chân, tay bồi bàn liếc một cái là nhận ngay ra ba người họ liền chạy lại lôi kéo họ vào quán uống mấy chén, nói rằng hôm nay chủ quán vui, khui hơn chục vò rượu ngon mời bà con xóm giềng uống.

Phùng Bất Cơ hơi ngo ngoe muốn vào nhưng thấy tâm trạng Ký Linh u ám, Đàm Vân Sơn lại không mấy hứng thú với chuyện uống rượu đành phải nuốt chữ "được" vào bụng, đổi thành "không được".

Song, tay bồi bàn rất hiểu lòng người, lập tức nhìn ngay ra thái độ "lưu luyến không thôi" của Phùng Bất Cơ, gã chạy về quán nhanh nhẹn rót một bát mang ra mời uống một bát nếm thử, uống xong rồi đi tiếp, không làm chậm hành trình.

Thực ra nếu họ đang vội đi thì sáng nay đã qua nơi này, nào có lý đến tối lại đi qua lần nữa, tay bồi bàn cũng thừa hiểu trong lòng nhưng mời mọc như vậy mới cho Phùng Bất Cơ một cái cớ cực kỳ hợp lý.

Ký Linh thấy Phùng Bất Cơ uống liền một hơi hết sạch bát rượu, uống xong chùi miệng xem chừng còn chưa đã, khuôn mặt trĩu nặng tâm sự cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười.

Nàng cố ý hỏi bồi bàn: "Không phải bảo là khui rượu mời bà con xóm giềng uống sao, chúng tôi là người nơi khác, không phải "bà con xóm giềng"."

Tay bồi bàn nhanh nhảu đáp: "Mọi người vừa tới, U Thôn liền có đêm. Tất nhiên mọi người không phải "bà con xóm giềng", mọi người là "phúc tinh", là "khách quý"!"

Ký Linh nhoẻn cười.

Đương nhiên tay bồi bàn không biết câu chuyện đằng sau chuyện "trời tối" này, càng không thể biết chuyện màn đêm trở về có liên quan với ba người họ nhưng chính bởi vì hoàn toàn không biết gì nên niềm vui lúc này mới thuần túy, mới mạnh mẽ, mới có thể vui tới mức chia sẻ niềm vui với cả những người qua đường.

Cuối cùng, Ký Linh vẫn hỏi xin bồi bàn cho một bát rượu. Nàng uống nên Đàm Vân Sơn cũng uống, chẳng qua bồi bàn rót cho nàng rượu hoa đào nhẹ ngọt thanh còn rót cho Đàm Vân Sơn rượu gạo êm cay nồng.

Lúc về tới Hắc phủ, Ký Linh thấy má mình hơi nóng nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo vì trong lòng nàng vẫn còn nhớ mình không đòi được một câu xin lỗi cho U Thôn.

Hắc phủ cũng treo đèn nhưng không náo nhiệt như ngoài phố, đám người hầu vẫn đi qua đi lại như ngày thường, thỉnh thoảng có nói chuyện nhưng chỉ thì thầm với nhau, đúng là cảnh tượng buổi đêm bình thường của phủ.

Sau khi biết tin họ về phủ, Hắc Kiệu bày tiệc rượu thết đãi mừng công cho họ.

Tuy Hắc Kiệu cũng không biết câu chuyện đằng sau như dân chúng U Thôn nhưng chuyện "yêu quái" bị ba "thầy" trong nhà mình diệt trừ, trong lòng ông ta biết chắc.

Ký Linh - Nhan Lương Vũ (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ