Yêu loạn Cửu Thiên 71

282 28 1
                                    

Lúc dị tượng xảy ra, Chử Chi Minh đang ngồi xổm bên bờ Vong Uyên tháo phần dây thừng Tử Kim cột trên thân cây đổ.

Mới đầu huynh ta cũng không để ý vì không có tiếng động hay gợn sóng, trông chỉ giống như có ánh nắng chiếu sáng loang loáng trên mặt sông. Nhưng sau đó huynh ta chợt nghĩ ra, Vong Uyên không có chuyện "lòng sông lấp loáng".

Chử Chi Minh lập tức ngẩng đầu lên xem, nhưng nào có ánh sáng gì đâu, Vong Uyên vẫn âm u tĩnh lặng như bao ngày.

Chử Chi Minh lắc đầu, nghĩ là mình nhìn nhầm, tình cờ đưa mắt nhìn thấy vách tiên ở cách không xa.

Uyên Hoa thượng tiên xưa nay vô dục vô cầu bỗng hôm nay lại thấy hiếu kỳ: Thiên Đế, Canh Thần thượng tiên và Trường Nhạc tiên đang nói những gì ở trong đó nhỉ? Không về bảo điện oai nghiêm mà lại đứng ở đây bàn luận, chẳng lẽ là sau khi chiến một trận xong thì bỗng cảm thấy phong cảnh bên bờ Vong Uyên thật hợp lòng người?

Chử Chi Minh tự bật cười bởi suy nghĩ linh tinh của bản thân. Mọi người ở Cửu Thiên, kể cả Nam Ngọc, hầu như không có ai đùa được trúng điểm cười của huynh ta nên gần như lúc nào huynh ta cũng tự đùa tự vui một mình như vậy.

Chử Chi Minh lại tiếp tục tháo dây thừng. Chàng đã miệt mài chiến đấu với nút thắt dây thừng của sói trắng không biết bao nhiêu lâu, giờ cuối cùng cũng tháo ra được rồi. Thế nhưng, chàng còn cầm chưa kịp ấm tay thì dây thừng đã bay vụt mất, hệt như một con rắn sống, chui thẳng vào Vong Uyên.

Chử Chi Minh tròn mắt há hốc mồm ngạc nhiên đến nỗi không để ý thấy bàn tay bị dây thừng cọ trầy da chảy máu.

Sau đó, Vong Uyên lại sáng lên, sáng hơn hẳn lần trước.

Lần này, Chử Chi Minh thấy rõ mười mươi. Ánh sáng đó sáng lên ngay đúng điểm mà dây thừng Tử Kim chui vào, giống như ở ngay lớp nước mặt có một món bảo vật nào đó đang trôi nổi, ánh sáng tỏa ra hắt ngược lên trên mặt nước, tỏa nhiều màu rực rỡ, trong như ngọc lưu ly.

"Sao vậy?"

Chử Chi Minh nghe tiếng quay đầu lại thì thấy vách tiên đã biến mất từ lúc nào, ba bóng người đang đi vội về phía này, người vừa nóng ruột hỏi là Đàm Vân Sơn.

Chử Chi Minh đứng dậy, làm lễ với Thiên Đế rồi mới trả lời Đàm Vân Sơn: "Vong Uyên bỗng xuất hiện ánh sáng lạ."

"Vì sao lại thế?" Đàm Vân Sơn tới chỗ Chử Chi Minh, nhìn xuống mặt nước, nhưng ánh sáng lại đã biến mất, chàng chẳng kịp nhìn thấy chút gì.

Thiên Đế và Trịnh Bác Lão cũng vậy, chỉ nhìn thấy nước Vong Uyên thăm thẳm.

Chử Chi Minh thành thật trả lời: "Không biết. Từ ngày trông Vong Uyên tới nay, tôi chưa từng gặp cảnh ấy bao giờ nhưng..."

Nghe thấy "nhưng", ba cặp mắt liền nhìn dồn vào Chử Chi Minh.

Chử Chi Minh hoảng quá, vội nói ngay: "Nhưng dây thừng Tử Kim tôi vừa mới tháo ra đã tự bay ngay xuống Vong Uyên, sau đó thì xuất hiện ánh sáng, chỗ sáng lên cũng chính là chỗ dây thừng Tử Kim chui xuống nước."

Ký Linh - Nhan Lương Vũ (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ