Ký Linh mơ một giấc mơ.
Trong mơ, nàng trở về Linh Sơn ở hồi nhỏ, theo Thanh Đạo Tử tu tập võ nghệ. Từng chiêu từng thức Thanh Đạo Tử dạy, từng nụ cười, từng cái nhíu mày đều giống y như năm xưa, trong mơ nàng thực nghĩ rằng bản thân vẫn là đứa bé gái bảy, tám tuổi.
Sau đó không biết tại sao, cảnh mơ bỗng trở nên lộn xộn, lúc thì nàng ngồi chơi cờ với Thanh Đạo Tử, lúc thì nàng và Thanh Đạo Tử thi vẽ, lúc lại là nàng thắp hương cho Thanh Đạo Tử đã về cõi tiên. Những cảnh ở chung với sư phụ bị ngắt thành những khúc nhỏ lộn xộn trút hết vào trong mơ.
Sau cùng, giữa những cảnh hồi ức trở đi trở lại, nàng nghe thấy mình hỏi bằng chất giọng con trẻ năm xưa: Sao sư phụ không xuống núi bắt yêu vậy?
Sau đó có giọng một người khàn khàn trả lời: Vi sư già rồi, bắt không nổi nữa nên giao lại cho con.
Ký Linh nhỏ lại hỏi: Trên đời này nhiều yêu như vậy, con biết bắt thế nào?
Thanh Đạo Tử đáp: Gặp, muốn bắt thì bắt, không muốn bắt thì thôi; không gặp thì không cần phải nghĩ.
Ký Linh nhỏ lẩm bẩm: Tùy ý quá.
Thanh Đạo Tử cười nhẹ: Không phải tùy ý, là tùy duyên, tùy cơ duyên.
Ký Linh nhỏ ngơ ngác: Sư phụ, cơ duyên là gì?
Thanh Đạo Tử cúi xuống bảo: Là thứ mà nó tới con mới biết được.
Sau đó, Ký Linh tỉnh giấc.
Mặt trời đã lên bằng ba con sào chiếu nắng lên chăn lên mặt nàng, chói không mở nổi mắt.
Lâu lắm rồi nàng không mơ thấy Thanh Đạo Tử, dù rằng chỉ là mơ nhưng vẫn làm vơi bớt nỗi nhớ sư phụ của nàng khiến lòng nàng ngập tràn ấm áp và bình yên.
"Ký Linh cô nương..." A hoàn khẽ gọi ngoài cửa.
Ký Linh díp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thấy không còn sớm sủa gì nữa, e là a hoàn thấy không thể chờ được tới lúc nàng tự dậy nên mới lại gọi.
Duỗi lưng một cái, Ký Linh xuống giường đi mở cửa cho a hoàn.
A hoàn bê chậu nước sạch đứng sững ra ngoài cửa vì không ngờ cửa được mở nhanh như vậy.
Ký Linh nhận lấy chậu nước, cười với đối phương: "Đa tạ."
A hoàn hoàn hồn, đáp vội: "Cô nương chớ nói vậy."
Ký Linh cẩn thận kê chậu nước lên giá gỗ định rửa mặt, thấy a hoàn vẫn đứng nguyên đó thì thắc mắc hỏi: "Sao vậy?"
A hoàn lúc này mới nhớ ra nhiệm vụ thứ hai của mình: "Nhị thiếu gia hỏi cô nương muốn dùng cơm ở đâu. Muốn qua sảnh phụ hay đưa về phòng."
Theo lệ thường thì tầm này không phải giờ ăn, bữa sáng đã quá mà bữa trưa thì chưa tới. A hoàn hỏi vậy ắt là vì Đàm Vân Sơn lo nàng chưa ngủ dậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ký Linh - Nhan Lương Vũ (Hoàn)
Romance"Nhử được yêu rồi thì làm thế nào?" "Bất chấp giá nào liều mạng một phen." "Thứ cô nương bất chấp giá nào hình như là tôi." "Sợ?" "... Tôi chưa từng thấy cô nương nào lỗ mãng như cô nương." "Tôi thì lại gặp nhiều công tử vô dụng như công tử rồi." Tá...