Cậu và bé con mới đó đã về nhà được gần 2 tháng, từ khi về nhà đến nay, nhóm đã bắt đầu hoạt động lại, nhưng chỉ nhận chụp mẫu ảnh hay hoạt động cá nhân, nên vừa hay chẳng ai nhận ra cậu không xuất hiện, cậu định 1 2 tháng nữa, đợi cho bé con cứng cáp hơn chút nữa sẽ bắt đầu cùng cả nhóm hoạt động lại, lúc đó chỉ đành gửi bé con về quê cha ba mẹ chăm hộ, khi nào có thời gian rảnh liền về thăm.
Cả ngày cậu chỉ luẩn quẩn trong nhà, chỉ có cách đây khoản 1 tháng, cậu có bế bé con ra ngoài mua thuốc ức chế, sau lần đó cậu cũng chẳng ra ngoài nữa, gần như luôn ở trong phòng của bé con, hắn có nói cậu qua phòng đối diện phòng của bé ngủ, nhưng cậu chỉ ở mỗi phòng bé con, buổi tối gần như không có chỗ ngủ, trong phòng chỉ có mỗi một tủ đồ, một cái nôi và một ít đồ chơi hắn trang trí bên trong, ngoài ra còn có thêm một cái thảm, bình thường cậu sẽ ngủ ở đó.
Nhưng hầu như cậu không ngủ được, lúc còn ở bệnh viện khá ngột ngạt nhưng ít ra còn có chút pheromone, tuy ngủ không mấy thoải mái nhưng vẫn ngủ được, từ khi xuất viện về cậu gần như không ngủ được.
Cứ tối đến cả người cứ khó chịu bứt rứt, bé con không gần hắn cũng không ngửi được pheromone từ người cậu vẫn luôn khóc quấy vào buổi đêm, giấc ngủ cũng không đảm bảo, mỗi khi bé con ngủ cậu sẽ lại góc phòng gần cửa ngồi, bởi vì cậu luôn thiếu cảm giác an toàn, trong phòng cũng không có gì cho cậu làm tổ được, chỉ có thể kiếm một góc chui vào sau đó ngồi cuộn người lại, vừa ấm vừa có thêm chút cảm giác an toàn.
Cậu luôn luôn như vậy, cứ nghe bé con khóc thì dỗ bé, chút sau lại pha sữa, cậu bắt đầu xử dụng lại thuốc ức chế nên không cho bé con ăn sữa của bản thân nữa, cũng bởi vì vậy cứ mỗi khi đêm về sữa cũng về theo nhưng sữa không được hút ra vô cùng đau tức ngực, chỉ có thể mỗi lần đi tắm cật lực dùng tay nặn ra, nó vô cùng đau đớn, nhưng chỉ nặng ra được đôi chút lại nặn ra máu, vì vậy cậu chỉ có thể cọ cọ vào lớp áo hi vọng nó bớt đau tức ngực đi đôi chút.
Dạo gần đây bé con vẫn cứ quấy khóc không còn vào buổi đêm nữa, kể cả buổi sáng cũng vậy, vì vậy nên cơm của Jin hyung đem đến cậu gần như cứ đổ bỏ, không ăn uống được, kể cả ngủ cũng không được, vì vậy tâm lí cậu có chút không ổn, gần đây khi thấy bé khóc, nhiều khi cậu cứ ngồi ngay góc cửa đờ đẫn nhìn, cứ ngây người ra nhìn như vậy, lát sau mới giật mình dỗ bé, lúc đó bé đã khóc đến đỏ mặt, có khi khóc đến tím cả mặt.
Hôm nay bé con được bác sĩ đến nhà tiêm cho một mũi phòng bệnh như mấy lần trước, vậy nên bé con đặc biết quấy nhiều hơn mọi ngày, cậu dỗ bé con nín một chút, sau đó cho bé con ăn một bình sữa, bé con ngủ rồi, cậu cũng vô thức trở về góc cửa.
Lát sau bé con lại giật mình khóc, cậu vẫn không động đậy, cứ nhìn vào nôi của bé, không động đậy và như không hề có ý muốn động đậy, cứ nhìn bé con khóc, bé con khóc từng chút từng chút lớn hơn nữa.
Bất chợt cánh cửa mở ra, hắn bước vào bế bé lên dỗ, bé con ngửi thấy pheromone của hắn tâm trạng như có chút vui vẻ, được hắn ôm lên lát sau liền nín khóc, hắn ôm bé con lên vỗ về, sau đó đưa mắt kiếm cậu, không thấy trong nhà vệ sinh, cũng chẳng thấy dưới nhà, chỉ ngửi thấy pheromone của cậu vô cùng nhạt tỏa ra đôi chút, hắn lần theo pheromone nhìn đến góc cửa, cậu đang ngồi cuộn lại ở đó, ánh mắt nhìn chầm chầm vào nôi của bé con.