Q1: Chương 15: Pha cà phê không đường

399 15 1
                                    

Edit: jimixiao

Sở Liệt nhìn chằm chằm Lệ Hàn Phong một cách tuyệt vọng, tia X- quang phát ra điên cuồng.

"Đừng nhìn chằm chằm vào tôi như thế, tôi sẽ nghĩ rằng cậu đã yêu tôi rồi!" Lệ Hàn Phong nhìn vẻ mặt đầy sát khí của Sở Liệt cười lớn.

Sở Liệt: "..."

Sở Liệt rất lý trí, ngồi trên ghế sô pha da, khoanh tay trước ngực.

"Anh không phải muốn tôi đi làm sao? Bổn thiếu gia hôm nay cứ ngồi ở chỗ này nửa ngày!"

Xem anh làm gì được tôi! !

Hai chân bắt chéo, Sở Liệt không nói cái gì, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Không sao! Chỉ cần cậu luôn ở trong tầm mắt của tôi cho đến khi tan làm." Lệ Hàn Phong nói xong, cầm giấy tờ trên bàn lên, yên lặng nhìn.

Thành ra Sở Liệt đang ngồi trên sô pha chuẩn bị ngó lơ Lệ Hàn Phong mà cuối cùng lại là Lệ Hàn Phong lần đầu tiên ngó lơ anh!

Người này có bị bệnh không? Sở Liệt không muốn làm việc, tại sao Lệ Hàn Phong vẫn cứ quấn lấy anh làm gì? Chẳng lẽ thật sự là ............ Đã yêu anh! Nghĩ đến đây, Sở Liệt không khỏi run lên, toàn thân nổi da gà.

Nhưng ít nhất Sở Liệt có thể khẳng định Lệ tổng nổi tiếng này của Nguyên Soái thật sự là một người đồng tính!

Chẳng trách người đàn ông này chưa bao giờ có mối quan hệ với phụ nữ.

Đột nhiên, di động của Sở Liệt vang lên.

Lệ Hàn Phong không vui nhìn Sở Liệt nghe điện thoại, biết vậy hắn đã chẳng đưa điện thoại cho Sở Liệt.

"Phi Phi! ... Không phải như vậy ... tôi sẽ giải thích ... khi tôi về! Làm sao tôi có thể làm việc tại Nguyên Soái! ... Tôi hứa ... Đừng giận Phi Phi! Tối nay trở về đưa cậu đi ăn cơm! ........................ Ừm! Phi Phi, tạm biệt! " Sở Liệt hài lòng cúp điện thoại, phát hiện Lệ Hàn Phong đang nhìn mình bằng đôi mắt sắc bén.

Lệ Hàn Phong: "Đó là người đàn ông tên Cố Phi?"

Sở Liệt: "Thì sao!"

Lệ Hàn Phong: "Tối nay cậu sẽ phải tăng ca đến mười giờ tối!"

Sở Liệt: "Đừng lầm lẫn, Lệ Hàn Phong. Tôi ở lại nơi này không phải vì anh đã dừng thang máy. Bổn thiếu gia muốn rời đi thì 999 tầng cũng không phải vấn đề!"

Lệ Hàn Phong: "Ồ? Cậu ở lại là vì tôi?"

Sở Liệt nghe xong lời này, lại muốn nổi điên.

"Chết tiệt! Lệ Hàn Phong, anh mẹ nó hay không đừng có tự luyến. Bổn thiếu gia ... chỉ là ... đột nhiên muốn trả ơn cho ngày hôm qua ... tối hôm qua ... thôi."

"Trả ơn?" Lệ Hàn Phong đột nhiên nhớ ra đêm qua hắn đã cứu Sở Liệt khỏi Vệ Thiên Bá.

Cứ tưởng anh là một kẻ vô tâm, không ngờ ...... cũng không tệ lắm!

"Cậu tưởng rằng cậu ở đây nửa ngày là có thể trả ơn sao? Tôi đã cứu cơ thể của cậu. Đương nhiên, nếu cậu muốn báo đáp ..." Lệ Hàn Phong dừng lại, ánh mắt cháy bỏng nhìn Sở Liệt từ trên xuống dưới một lượt, sau đó tiếp tục, "Dùng cơ thể của cậu!"

Sở Liệt: "... Lúc trước tôi cái gì cũng chưa nói nha!"

..............................

Cuối cùng Sở Liệt và Lệ Hàn Phong đã đạt được thỏa thuận, anh làm trợ lý cho Lệ Hàn Phong chiều nay để trả ơn tối hôm qua.

Sở Liệt bất đắc dĩ đi tới bàn làm việc, cầm giấy tờ trên bàn nghiêm túc nhìn.

Trong lúc đó, Lệ Hàn Phong nhiều lần ngẩng đầu lên nhìn Sở Liệt đang chăm chỉ làm việc, nhìn theo góc nghiêng bốn mươi lăm độ, người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, đáng yêu!

Sở Liệt có thể cảm nhận được ánh mắt của Lệ Hàn Phong thường xuyên nhìn mình, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.

Đối với Lệ Hàn Phong này, tại sao lại bố trí bàn làm việc khác ngay trong văn phòng của hắn. Hắn ta không cảm thấy khó chịu khi hai người đàn ông làm việc cùng nhau? Còn nữa ... Yêu một người đàn ông có ghê tởm không?

Thời gian chậm rãi trôi qua, Sở Liệt thật lòng hi vọng buổi chiều hôm nay sớm kết thúc, sau đó chạy về nhà an ủi Phi Phi của mình!

"Đi pha cho tôi một tách cà phê, không đường!" Lệ Hàn Phong không ngẩng đầu lên ra lệnh.

"Hả?" Sở Liệt nhìn chung quanh hồi lâu rồi chỉ vào chính mình nói: "Anh đang nói với tôi?"

"Ngoài cậu ra ở đây còn có ai nữa? Đi mau! Nhớ là cà phê pha phin!"

"Trên bàn làm việc của anh không có điện thoại sao? Gọi thư ký của anh mang qua là được. Chuyện này không thuộc trách nhiệm của tôi." Sở Liệt tức giận nói.

"Cậu không biết sao? Các trợ lý của tôi đều kiêm cả thư ký."

"......"

Sở Liệt đứng trước mặt Lệ Hàn Phong gần như không thể bình tĩnh được.

Mặc dù trên danh nghĩa, anh là trợ lý cho Chủ tịch Vu Thắng Lôi ở Khoáng Dã, nhưng kỳ thực anh là người xử lý hầu hết mọi việc mà Vu Thắng Lôi cần phải đưa ra quyết định.

Trong các cuộc họp quan trọng của Khoáng Dã, Sở Liệt trong lòng mọi người chính là chủ tịch!

Để chủ tịch pha cà phê cho chủ tịch?

........................

Hay lắm! Hổ rơi xuống đồng bằng nên bị Lệ Hàn Phong coi khinh! Sở Liệt hung hăng trừng mắt nhìn Lệ Hàn Phong rồi chạy ra ngoài, bưng ly cà phê đi vào.

Nhìn cà phê trong cốc, khuôn mặt Lệ Hàn Phong vặn vẹo thành một quả bóng.

"Cậu pha cho tôi cà phê hòa tan?"

"Tôi không biết pha cà phê !" Sở Liệt tức giận nói. Trước đây, đều là thư ký pha cho anh uống, thật sự anh còn không biết pha bằng máy pha cà phê như thế nào.

Lệ Hàn Phong: "Cậu lập tức đi học, học xong hãy mang một ly cà phê khác đến! Nếu không, cậu sẽ không được phép nghỉ làm!"

Sở Liệt: "..." Tôi muốn giết anh !

Trò Chơi Đối Kháng - Cáp Khiếm HuynhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ