Chương 64

2.6K 195 39
                                    

Kỳ thi cuối kỳ đến rất nhanh, lại một lần nữa được ngồi trong phòng thi ở Nhất Trung Văn Hoa, Đào Khê cảm thấy lần này bản thân còn phát huy tốt hơn so với lần thi giữa kỳ, tinh thần ổn định năng lực ổn định.

Hôm thi xong, Dương Tranh Minh đón cậu về nhà ông bà ngoại. Bà ngoại đặc biệt làm cho cậu một bàn thức ăn rất thịnh soạn, cả nhà cùng nhau sum họp ăn bữa cơm chúc mừng cậu thi cuối kỳ xong, chào đón kỳ nghỉ đông.

Ba ngày sau khi thi xong thì có thành tích. Đào Khê từ hạng 42 thi giữa kỳ vọt lên hạng 21, trừ Lâm Khâm Hòa sét đánh vẫn bất động ở hạng nhất ra, thành tích này khiến học sinh lớp 1 bị đả kích rất lớn. Dù sao đây cũng chỉ là một học sinh đến từ huyện Thanh Thủy mới chuyển đến đây học nửa năm, ấy thế mà suýt chút nữa còn lọt vào top 20, cho thêm chút thời gian nữa chẳng phải muốn sóng vai bên cạnh Lâm Khâm Hòa luôn sao?

Đào Khê khá hài lòng với thành tích này của mình, nhưng còn chưa kịp ăn mừng một phen với Lâm Khâm Hòa thì lại bị Dương Tranh Minh đón về nhà ông bà ngoại. Bà ngoại còn làm một mâm lớn chiêu đãi, chúc mừng cậu thi cuối kỳ đạt tiến bộ lớn. Đang ngồi ăn, ba người lớn còn thay phiên nhau tặng phần thưởng khích lệ cậu đã vượt ải thi cuối kỳ thành công. Đào Khê cũng không khách sáo mà nhận hết, còn ở lại một hôm ở nhà ông bà ngoại.

Cậu biết, những người thân của cậu đang cố gắng xây dựng một gia đình vì cậu, có lẽ tình cảm gia đình giống như những hạt cát được tích góp lâu ngày để xây thành tháp, từng bữa cơm là thứ gắn kết mọi người lại với nhau.

Ngày hôm sau, Đào Khê ôm một đống quà tặng về nhà của cậu và Lâm Khâm Hòa. Đối với chuyện cậu ở chung với Lâm Khâm Hòa, hai ông bà cũng không nói gì, có lẽ Dương Tranh Minh đã nói trước với bọn họ, chỉ là không biết nói thế nào.

Lúc cậu về nhà, Lâm Khâm Hòa cũng vừa từ viện điều dưỡng thăm La Chinh Âm trở về.

"Cô La đã khỏe hơn chưa?" Đào Khê ngồi khoanh chân trên thảm, ôm một hộp quà, hỏi Lâm Khâm Hòa đang ngồi trên ghế salon.

Lâm Khâm Hòa đưa cái kéo trên bàn trà cho Đào Khê, nói: "Đã khá hơn rồi, ngày mai có thể xuất viện."

Đào Khê nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, cậu cầm kéo cắt dải ruy-băng trên hộp quà, đột nhiên nghe thấy Lâm Khâm Hòa nói: "Ngày mai mẹ anh muốn gặp em."

"Được, em cũng định đến thăm mẹ anh." Đào Khê buông cây kéo trong tay nhìn Lâm Khâm Hòa, sắc mặt anh trầm tĩnh nhưng cậu thấy được sự do dự trong mắt anh.

Đào Khê nhích lại gần Lâm Khâm Hòa, tì cằm mình lên đầu gối anh, ngửa đầu lên hỏi: "Có phải anh đang lo lắng điều gì không?"

Lâm Khâm Hòa nhìn vào mắt Đào Khê, dùng ngón cái vuốt ve lông mi và đuôi mắt cậu, thấp giọng nói: "Không có gì."

Đào Khê cảm thấy đuôi mắt hơi ngứa bèn nhanh nhảu chớp mắt mấy cái, lông mi sượt qua ngón tay Lâm Khâm Hòa, tay anh nhanh chóng rời đi.

Thật ra cậu biết Lâm Khâm Hòa đang lo lắng điều gì, cậu muốn đến gặp La Chinh Âm cũng vì muốn kiểm chứng một suy đoán của mình, nói với La Chinh Âm vài lời.

[FULL][ĐAM MỸ] Mặt trăng đến bên em - Bạc Ngạn BiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ