17. Phát hiện

790 80 2
                                    

Gần đến giờ đi ngủ Cung Tuấn càng căng thẳng. Triết Hạn nói hôm nay cậu được vào phòng ngủ. Cho dù ban chiều bọn họ có nói mấy lời bóng gió, nhưng tiến triển thế này thì nhanh ngoài sức tưởng tượng.

Trương Triết Hạn liếc mắt là biết Cung Tuấn xoắn xuýt cái gì, nhưng anh mặc kệ. Đọc xong sách thì họp online với cấp dưới, thư kí Mã làm việc với anh cũng quen với phong cách của boss, nói ít làm nhiều.

Đến lúc kết thúc cuộc họp, Triết Hạn phát hiện ra Cung Tuấn thế mà trốn đi chơi mất tiêu. Anh lần tìm quanh nhà, vào bếp rồi qua phòng ngủ, vào nhà tắm rồi sang phòng khách cũng không tìm được cậu.

Cung Tuấn thấy anh đang cúi người nhòm vào dưới gầm ghế sô pha, cậu tò mò lại gần vỗ vai anh: "Triết Hạn, tìm gì thế?"

Trương Triết Hạn giật mình lườm một cái, hằn học nói: "Cún."

"Hả? Anh mang con Collie đó đến đây hả? Sao nó lại chạy xuống gầm ghế rồi. Để em kéo cái ghế ra xem nào." Cung Tuấn đẩy vai anh, muốn dùng cái tay lành còn lại để kéo cái ghế sô pha to hơn người mình ra.

Triết Hạn đè tay cậu lại: "Sao em biết anh nuôi Collie?"

Cung Tuấn toát mồ hôi lắp bắp: "Ờm... Em đoán á."

Trương Triết Hạn chống hông: "Anh mới nuôi nó có tám tháng. Em theo dõi anh à?"

Cung Tuấn vội vã xua tay: "Không không không! Em không theo dõi anh nha. Em tiện đường đi qua thấy anh dắt nó thôi."

Đương nhiên là Triết Hạn chả tin. Nhưng anh cũng chẳng muốn bóc mẽ cậu.

"Em vừa đi đâu? Ra ngoài còn không thèm đeo khẩu trang?"

Cung Tuấn bây giờ còn lắp bắp hơn cả khi nãy, mặt cậu đỏ bừng, cả người mồ hôi chảy tong tong. Trương Triết Hạn nhìn chiếc áo thun trắng size của mình treo cũn cỡn trên người cún bự thì giật mình.

"Em làm gì? Sao mặc áo của anh?" Trương Triết Hạn giật chiếc áo trên người cậu, trông nó căng cứng trên người Cung Tuấn đến là đáng thương. Anh cố gắng giải thoát cho nó bằng tay không.

Cung Tuấn cứng đầu cứng cổ mà giữ lại: "Một cái áo thôi mà. Em không mang áo trắng... Triết Hạn... Hạn Hạn cho em đi."

Trương Triết Hạn thua sức lực của Cung Tuấn, bực dọc thu tay về: "Cầm lấy đi! Minh tinh gì mà có cái áo cũng không mua được!"

Cung Tuấn cười hí hí khoái chí, vuốt phẳng lại chiếc áo trên người: "Em buồn tay buồn chân, muốn đi tập... tập gym một chút."

Trương Triết Hạn dán sát mặt đến: "Trong nhà có máy chạy bộ, cần phải ra phòng gym?"

"Em muốn nâng tạ... Em rất cẩn thận đó, không bị ai phát hiện ra đâu." Cung Tuấn chắc nịch khẳng định.

Trương Triết Hạn bóp bóp thái dương: "Em gãy tay mà đi nâng tạ? Em tưởng anh bị ngốc giống em hả?"

Anh giật giật khoé miệng, muốn mắng bù đầu cái tên này luôn. Nhưng Cung Tuấn bị anh quát đã suýt mếu máo rồi, nói nữa chắc cậu dám mè nheo ăn vạ ở đây luôn lắm.

Trương Triết Hạn thầm nghĩ đây là khu cao cấp, chắc cũng không có nhiều người đi tập buổi tối. Fan muốn xuất hiện ở đây phải dùng chứng minh thân phận mới được vào, cũng tạm coi như an toàn.

【JunZhe】Người hợp với em nhất là Trương lão sưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ