topic: tôi đã nói mình sẽ chăm sóc cậu ấy rồi.
-🥑-
Kim Tại Hưởng không giống Phác Chí Mẫn.
Nếu không có sự hiện diện của The Light, hai con người của hai thế giới này chắc chắn không thể có giao thoa.
Là định mệnh tác hợp họ, chủ ý sẽ ở bên nhau, không có vô tình.
Kim Tại Hưởng lớn lên trong nhung lụa, cha mẹ làm ăn lớn, luôn cho hắn đầy đủ, nói chung, hắn muốn gì có nấy, chỉ cần an phận làm con, thật sự muốn cái gì cũng được.
Như vậy dĩ nhiên tốt hơn khổ cực. Nhưng cùng với người giúp việc lớn lên, cũng không thể nói là vui vẻ trọn vẹn.
Kim Tại Hưởng không phải dạng được voi đòi tiên, vì nếu cho hắn chọn, hắn chắc chắn sẽ muốn thử với tới hơi ấm hạnh phúc kia, chứ không phải đồng bạc lạnh lẽo này...
Dĩ nhiên hắn hiểu, cha mẹ không phải không yêu thương hắn, mà ngược lại, là vì yêu thương hắn nên mới vậy. Họ bận bịu cho hắn sung túc mà vô tình quên đi thế nào mới thật sự là hạnh phúc. Hắn không trách họ... không nỡ trách họ.
Chỉ là, nhà xây rộng quá... mình con ở không xuể.
Cũng đã như thế rất lâu rồi, tủi thân thì sao chứ? Ngoài cắn răng chấp nhận còn có lựa chọn nào khác sao? Cha mẹ cực khổ kiếm tiền tới tận đêm muộn mới trở về, nghĩ họ sẽ muốn nghe nháo không? Không. Chẳng ai lại thương đứa trẻ hư cả.
Dần dà, Kim Tại Hưởng cũng tập làm quen với nụ cười vui vẻ tượng trưng. Hắn hoà nhập với mọi người không phải vì muốn chơi đùa mà là vì không muốn bị bỏ lại phía sau. Dù là biết cười đấy... nhưng hắn lại không hay "cười."
Nụ cười thật lòng đối với hắn mà nói chỉ xuất hiện duy nhất hai lúc.
Một là khi cùng ăn cơm với gia đình.
Hai là khi có "cậu ấy" ở cạnh bên.
"Cậu ấy" nói cậu ấy sẽ ở bên hắn, không để hắn cô đơn nữa. Ban đầu hắn không tin, nhưng cậu ấy cả đêm ấy đều không buông tay hắn ra, khiến hắn tin rồi...
Phác Chí Mẫn sẽ không lừa Kim Tại Hưởng, cậu ấy không trách hắn không tin, vì cậu ấy chắc chắn bản thân chứng minh được, nên không lo đối phương nghi ngờ mình.
Khác với Kim Tại Hưởng, Phác Chí Mẫn lớn lên cùng với mẹ, tuy rằng mặt nào cũng không sung túc, nhưng rất ấm áp.
Bà ấy đã dùng tất cả ân cần của bản thân, nuôi dạy được một mặt trời nhỏ cho thế giới... hay ít nhất, thì là cho một ai đó. Và cứu được một người nào đó.
Người phụ nữ vĩ đại ấy đã dạy con trai của mình rằng... vạn vật trên Trái Đất đều giống nhau, chỉ cần con mang lòng thành đối đáp, thì đều sẽ thu phục được. Không ít thì nhiều, không nhiều thì tất cả, cho đi bao nhiêu, sẽ nhận lại được bấy nhiêu, nhưng trước khi cho đi bất cứ thứ gì, phải nhìn xem có đáng hay không.
Phác Chí Mẫn cậu ấy nói, Kim Tại Hưởng đáng.
Cậu ấy sẽ cho hắn tất cả ấm áp của mặt trời nhỏ. Mong rằng trái tim lạnh lẽo, sẽ được sưởi ấm.