Chương 42

154 16 0
                                    

Vảy rồng trơn và cứng, càng đến chóp đuôi vẩy lại càng nhỏ, vảy như ngọc bích màu đen chạm khắc, mơ hồ trong suốt, trên gốc vảy mang theo một chút màu vàng, lập loè ánh sáng lộng lẫy điệu thấp, có loại vẻ đẹp kỳ dị.

Quỳnh Nhân cài đặt tốt camera, cài đặt thời gian và cài đặt chụp liên tục xong, nghiêm chỉnh ôm lấy cái đuôi, cậu muốn được chụp ảnh chung.

Đuôi có chút cứng ngắc, ôm hơi vất vả, cậu quay đầu đến nhìn Ngôn Mặc: "Hảo, hảo nghiêm túc..."

Quỳnh Nhân ôm cái đuôi hai tay chắp tay trước ngực, tạo một tư thế tạm biệt, cái đuôi chắn gần hết khuôn mặt của cậu, cậu khó khăn đem mặt đang cọ trên vảy lại đây, đối Ngôn Mặc nói:

"Cười một chút đi, bức ảnh này tôi muốn mang đi ra rửa rồi treo ở trong nhà."

Vẩy trên người Ngôn Mặc đều sắp bị cậu cọ đến nổ đi lên!

Hắn không cười nổi, không bằng nói, hắn bảo trì lý trí cũng đã dùng hết thảy sức lực.

Quả nhiên không nên chiều Quỳnh Nhân sờ đuôi hắn.

"Ngôn Mặc?"

Bởi vì hắn cứ như người mất hồn, Quỳnh Nhân cũng cảm thấy không được bình thường: "anh làm sao vậy?"

"Không có chuyện gì." Ngôn Mặc hô hấp thật sâu, đối ống kính lộ ra một chút chút nụ cười.

Quỳnh Nhân cũng lập tức đối ống kính bật cười.

Âm thanh click click liên tục vang.
Quỳnh Nhân thả đuôi xuống, chạy tới xem điện thoại, nhẫn nhịn không được cảm thán: "Đuôi thật là đáng yêu! Anh thật đẹp a!"

Ở cùng một chỗ với thần đẹp trai như vậy, luôn cảm thấy có thể sống thêm thật nhiều năm.

Ngôn Mặc cũng đến gần xem điện thoại.

Đuôi nơi nào đáng yêu, đáng yêu rõ ràng là Quỳnh Nhân a, từ mũi chân đến cọng tóc đều đáng yêu.

Quỳnh Nhân ánh mắt xoay một cái, liếc tới sừng rồng: "Sừng cũng có thể sờ sao?"

Ngôn Mặc đang cúi người xuống, liền lập tức đứng dậy: "Hiện tại không được."

"Ồ..."

Tuy rằng có hơi thất vọng, mà Quỳnh Nhân rất hiểu khắc chế, nếu là muốn sờ thần mà làm phiền, có thể lần sau muốn sờ cũng không được.

Cậu yên lặng thu tay về.

Ngôn Mặc chậm rãi phun ra một hơi, cái này không biết là thưởng hay là dằn vặt, quá trình cuối cùng cũng kết thúc.

Không thể một lần liền đem thưởng tặng hết, sừng rồng vẫn là để đến sau này đi.

Ngôn Mặc cảm thấy được chính mình nắm giữ chính xác kỹ xảo câu Nhân.

Huống hồ... Sừng rồng so với đuôi còn mẫn cảm hơn, thời điểm bình thường hắn dùng cái hóa thân này, cũng sẽ không để sừng lộ ra.

Hôm nay đã đủ nguy hiểm.

Hắn rất vui mừng vì cái hóa thân này vảy quá đen, dù cho mặt đỏ cũng không bị lộ ...

Tôi Không Ngờ Tôi Lại Là Người Hót Nhất Minh GiớiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ