Chương 282: Cây kéo nhỏ

1.1K 179 3
                                    

Editor: Đào Tử

________________________

Cẩn thận so đo, cảnh khuyển chuồng chó hoặc nhiều hoặc ít đều có chút quan hệ máu mủ, quan hệ lẫn nhau càng đan chéo phức tạp.

Nhân loại có trí tuệ, có lý trí, theo xã hội văn minh diễn biến, tự nhiên ra đời quan niệm luân lý. Dưới quan niệm luân lý ràng buộc, nhân loại biết phát sinh quan hệ cùng người là tà đạo nhân luân, là sai trái —— Đương nhiên, cũng không bài trừ những kẻ cầm thú đội lốt người ra tay với người thân, làm ra chuyện loạn luân —— Nói tóm lại, quan niệm luân lý là người sáng tạo ra để ràng buộc người.

Tất nhiên không trói buộc động vật và thực vật khác.

Đặc biệt là thời điểm động vật động dục, bọn nó sẽ bị bản năng điều khiển làm ra cử động dưới cái nhìn nhân loại vô cùng hoang đường.

Bởi vậy, Thanh Long há miệng đã nói mấy cảnh khuyển huyết thống tương đối gần.

Trong đó có Đầu Trọc bị ba anh em trêu chọc mùi vị khó quên nhất.

"Chị có biện pháp tìm được Đầu Trọc sao?"

Bùi Diệp móc một cây kéo nhỏ hướng về phía Thanh Long nói, "Có, nhưng cần em làm ít cống hiến."

Thanh Long ngồi xuống cao xấp xỉ người phụ nữ trưởng thành bình thường, lông tóc xoã tung rậm rạp, tứ chi cường tráng hữu lực, ai nhìn đều muốn tán thưởng một câu "Uy phong lẫm liệt".

Ai ngờ nó nhìn thấy Bùi Diệp móc cây kéo nhỏ, dọa a ấu một tiếng, lông toàn thân đều muốn xù lên.

Bùi Diệp nhìn Thanh Long phản ứng kịch liệt, đem đầu to giấu dưới hai cái móng vuốt, bị bộ dáng run lẩy bẩy đáng thương của nó chọc cười.

"Em làm gì thế?"

Thanh Long nằm rạp trên mặt đất mắt ngập nước, Yển Nguyệt một bên yên lặng lui lại hai bước, như muốn đem thân thể cao lớn giấu sau lưng cô em Đao.

Một lát sau, Thanh Long mệt mỏi từ nằm sấp đổi thành ngồi.

Hai móng vuốt lớn lông bù xù che nơi nào đó dưới bụng đầy lông.

"Đừng làm tuyệt dục có được không?"

(•̅灬•̅ )

Cây kéo nhỏ, phản ứng đầu tiên của Thanh Long chính là cắt trứng nhỏ.

Gương mặt đẹp trai viết hai chữ đáng thương, con ngươi u buồn chứa chan tuyệt vọng.

Bùi Diệp: "..."

Cô nào có hung tàn như vậy?

"Chị chỉ cắt ít lông của em mà thôi."

Thanh Long mờ mịt nghệch đầu một chút, lờ mờ phát hiện mình hiểu lầm, xấu hổ buông lỏng hai móng đang che kia.

Lông của nó sáng bóng mềm mượt lại xinh đẹp, mang theo một ít cảm giác xù xù, một nhát kéo có thể cắt kha khá.

Thực tế thao tác cách xa tưởng tượng.

Cây kéo nhỏ cắt cùn, một nhúm lông của Thanh Long vẫn còn tại vị xinh đẹp trên người nó.

Đám Hướng Thụy Quân hiếu kỳ đi đến, giật nhẹ lông Thanh Long, phát hiện lông nó nhìn mềm, trên thực tế độ cứng có thể sánh hơn kim loại.

[Quyển 2] Sau Khi Đại Lão Về HưuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ