Dưới ánh đèn đường màu vàng của tiểu khu yên tĩnh, trong không khí của tháng mười hai lạnh lẽo, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy ấm áp. Riêng đối với Mã Gia Kỳ mà nói, đây có thể là sinh nhật hạnh phúc nhất từ trước tới giờ của cậu.
Gió đột nhiên thổi chậm lại, trong không khí vởn quanh là sương và hơi lạnh, bất ngờ từ trên bầu trời tối đen ấy rơi xuống những bông tuyết đầu tiên của mùa đông. Tuyết trắng, mỏng và xốp từ từ rời bầu trời rơi xuống, đậu trên từng ngọn cây, bãi cỏ, đậu trên cả tóc và áo của hai người.
-Là tuyết đầu mùa!
Đinh Trình Hâm phấn khích reo lên, cậu rất hiếm khi được chứng kiến trận tuyết đầu mùa, là những bông tuyết đầu tiên rơi xuống, sạch sẽ và tinh khiết nhất. Tuyết rơi thì trời càng trở nên buốt hơn, nhưng cũng không ngăn được tinh thần của Đinh Trình Hâm dâng cao, bất chấp tay trần mà đưa tay lên hứng lấy những bông tuyết nhỏ bé, sau đó nhìn chúng tan đi vì nhiệt độ của cơ thể. Cậu rất thích tuyết, những bông tuyết tuy lạnh nhưng lại mang trong mình một vẻ đẹp lạ kì, cậu thích cảnh những mái nhà phủ một màu trắng sau mỗi đêm tuyết rơi, thích dùng chân đá lớp tuyết trên nền đất, loạt xoạt thật vui tai. Thích cả những ngày tuyết rơi dày, chỉ có thể trông ra ngoài của sổ nhìn tuyết từ bầu trời cứ thế đổ xuống.
Vốn là thích tuyết đến vậy, nhưng cuộc sống ngày trước của Đinh TRình Hâm hoàn toàn không có cơ hội được làm mấy việc như đắp người tuyết hay đại loại gì đó, mỗi năm đến mùa tuyết rơi là cha mẹ cậu lại càng vất vả hơn. Thích nhưng chẳng dám nói. Nhìn những bạn bè chơi đùa trên nền tuyết, cậu chỉ có thể cố gắng thu mình lại trong chiếc áo khoác không quá dày dùng xuyên suốt một mùa đông, tuyết rất đẹp, nhưng cũng có thể đủ làm cậu chết lạnh. Đến khi lập nghiệp thành công thì năm tháng đều ở trong văn phòng, càng không có thời gian.
Nhìn Đinh Trình Hâm phấn khích ngửa mặt xem xét từng bông tuyết, trong tim Mã Gia Kỳ càng nhìn càng ấm. Nếu ngày trước từ cửa sổ nhìn thấy tuyết đầu mùa, đó sẽ là sự báo hiệu cho cậu rằng đã đến lúc phải dùng lò sưởi trong nhà, phải nhắc ông bà mặc thêm nhiều áo ấm, phải thường xuyên kiểm tra ống nước xem có bị tuyết chặn không, mấy việc như vậy. Tuyết trắng tinh, xốp mềm và đẹp đẽ, thích nhưng chẳng dám mong đợi.
Cả hai nhìn trời tuyết rơi, không nói nhưng có lẽ trong họ đều đang rất hạnh phúc, quá khứ cũng qua đi rồi, tương lai sẽ khác. Từ giờ họ có thể thực sự mong đợi điều họ thích, không còn là những điều lo lắng trong mùa đông, mà trở thành cảnh đẹp để ngắm nhìn. Đinh Trình Hâm quay sang nhìn Mã Gia Kỳ, ấy thế mà người kia đang nhìn cậu, vẫn câu nói cũ, cậu không thể đong đếm được trong ánh mắt của Mã Gia Kỳ có bao nhiêu à dịu dàng, tất cả đều dành cho cậu. Mái tóc của Mã Gia Kỳ bắt đầu có mấy bông tuyết bé xinh đậu lên, một thân áo khoác dày đứng đó, nhìn giống như nam chính trong mấy bộ phim truyền hình, không hiểu sao trái tim Đinh Trình Hâm lại đập đến mãnh liệt. Tay họ vẫn chưa từng rời nhau, có lẽ vì vậy mà cậu cảm giác trận tuyết này cũng không quá lạnh, vì bàn tay luôn được ủ ấm, cả trái tim cũng vậy.
Mã Gia Kỳ kiên trì nhìn cậu, ánh mắt chẳng phản chiếu nổi những vật thể khác, chỉ tồn tại khuôn mặt đẹp đẽ của Đinh Trình Hâm, má và mũi đã đỏ lên nhưng vẫn hướng nụ cười về phía cậu. Mắt của Đinh Trình Hâm khi cười cong lên như hình loan nguyệt, trong mắt mang ánh sáng của vì sao, cũng không biết có phải mình cậu thấy vậy không, nhưng cậu luôn thấy ánh mắt Đinh Trình Hâm lấp lánh như thế. Đặc biệt là khi cậu ấy nhìn mình. Chăm chú nhìn thêm, trong không khí tĩnh lặng ít người qua lại, Mã Gia Kỳ không hiểu sao cậu lại nghe thấy âm thanh phát ra bên tai, hình như là lời nói đến từ chính tâm trí cậu
BẠN ĐANG ĐỌC
[Kỳ Hâm][Mã Gia Kỳ x Đinh Trình Hâm] Đoạt lấy vị trí thứ nhất!
Fanfiction32 năm, này đầu tiên Đinh Trình Hâm chửi thề nhiều đến vậy. Cái tình huống quỷ gì vậy chứ, nếu đã không biết, chi bằng giả mất trí nhớ đi! Truyện chậm nhiệt, mạch truyện như mạch não của tác giả, gất nà thê lê. Phi logic, đặc biệt thi thoảng sẽ buff...