Chap 73. Sự thật đau thương...

293 21 4
                                    

Khốn kiếp!..." - Kiện Hào phẩn nộ, nhìn sang Diệp Y muốn nhanh chóng kết liễu cô, hắn không ngần ngại đâm mũi dao về phía cô, Diệp Y hoảng hồn hét lên thất thanh nhưng một bóng người dõng dạt lao đến hứng trọn giùm cô.

"Tuấn Khải!..." - Diệp Y bần thần nhìn lại, Tuấn Khải đã ngã khụy xuống trước mặt cô, cổ tay cậu ta đã rỉ máu do cậu đã cố gắng bức dây ra, nhưng lúc này một dùng máu từ bên hông cũng đã bắt đầu tuông. - "Tại sao cậu?...sao cậu lại làm vậy?..."

"Vì từ lâu rồi....tôi đã luôn...yêu cô,...rất yêu...nhưng không có cơ hội để nói ra...nên tôi sẽ luôn bảo vệ cho cô, luôn luôn là như vậy..." - Tuấn Khải phớt pháp từng hơi thở yếu đuối. Diệp Y bất ngờ xúc động nhìn cậu ta. Tuấn Khải đau đớn nằm ra đất, Diệp Y xô đám người của Kiện Hào ra chạy đến bên cậu.

"Tụi mày đang đóng phim đó hả!" - Kiện Hào tức giận bước đến nhưng người của Gia Tuyền đã không cho hắn cơ hội, hắn nhanh chóng bị áp chế. Còn thuộc hạ của hắn cũng không có thời gian lo cho hắn mà đã bỏ chạy tán loạn chỉ sau một hồi giao chiến.

"Sao mày tìm được đến đây?" - Kỳ Phong hỏi, khi Gia Tuyền đã mở trói cho cậu ta.

"Ly Mạch nhắn tin cho tao biết." - Gia Tuyền nhìn quanh thấy người của cậu đã khống chế được hết tình hình, thở phào nhẹ nhõm. - "Cũng may mà tao theo sau nó chứ không thì đã..."

"Tuấn Khải bị thương rồi, mau đưa cậu ấy đến bệnh viện đi, Diệp Thần nữa." - Kỳ Phong sốt sắn quay sang bọn họ, rồi bất chợt cậu phát hiện ra Lão Tường đã biến mất.. - "Chết! Lão thầy khốn kiếp đó chạy đâu mất rồi!?"

"Chắc ông ta nhân lúc hỗn độn trốn mất rồi, nhưng mày yên tâm, không chạy được xa đâu." - Gia Tuyền đắc ý, cậu nhanh chóng đỡ Tuấn Khải dậy rời đi, Diệp Y cũng theo sau, cô không quên nhìn lại chỗ Kỳ Phong, cậu ta cũng đối mặt cô không nói tiếng nào, cô nghẹn ngào quay đi, Kỳ Phong hít thật sâu rồi cũng theo họ rời khỏi đó.

Mặt khác, Lão Tường đã chạy khỏi chỗ nhà máy từ cửa sau, hắn ta hớn hở nghĩ rằng đã thoát nạn nhưng chưa kịp vui mừng thì đã thấy Ly Mạch bước ra chặn đường tiến của hắn.

"Là mày sao con nhóc láo xược, mày cũng góp phần không ít phá hoại chuyện của tao, coi bộ lần này mày tới số rồi." - Lão ta hung hãng nói, Ly Mạch không chút run sợ nhìn lão. Hắn vừa định xông đến xử lý cô thì.

"Thật đáng tiếc, trò chơi của thầy phải kết thúc tại đây rồi!" - Thầy hiệu trưởng bước ra từ phía sau lão, cảnh sát cũng ngay lập tức chạy đến bắt giữ hắn.

"Thầy hiệu trưởng!?...không thể nào, các người lấy quyền gì bắt giữ tôi chứ, các người không có bằng chứng..." - Lão Tường ngoan cố chống cự, nhưng hắn đã im bặc ngay khi Ly Mạch lấy ra một chiếc máy ghi âm phát lên giọng của hắn: "...Dù bây giờ có cho bọn mày biết hết sự thật thì bọn mày cũng chẳng làm gì được tao...Cách đây 3 năm, tao đã bí mật bán đề thi..."

"Đúng ra là không có nhưng chính ông đã tự mình thừa nhận hết rồi." - Ly Mạch ung dung nói, lão Tường nhanh chóng bị giải đi, hắn ta vẫn không cam tâm mà la hét ầm ỉ lên còn nhìn Ly Mạch rất căm thù tuy vậy cũng không thể làm cô nao núng tí nào.

[ Fanfiction 12 Chòm Sao ] - Sắc Thanh XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ