Chương 4. Nữ nhân

1.4K 205 2
                                    

- Đến chưa vậy? - Tưởng Vân thở dài. Dù sao thì đi nãy giờ cũng đã mỏi nhừ chân của cậu rồi.

- Còn một đoạn, nghỉ ngơi một chút đi. - Thiên Thảo vui vẻ. - Đi mới có một chút mà mệt lả vậy hả?

- Đi mới có một chút cái đầu ngươi. - Tưởng Vân nhíu mày. - Từ đó đến đây không phải một chút, hơn nữa ngươi thì đi được mấy bước?

Tưởng Vân bùng nổ. Vương Hiểu Giai trèo lên được lưng cậu liền ngủ luôn trên đó, để cậu cõng đi cả một đoạn đường dài. Thiên Thảo cười một tiếng, vậy mà làm cậu như nổi trận cuồng phong trong lòng, mặt cậu so với nhọ nồi có khi còn đen hơn, mém chút nữa là đánh rơi cái đầu đỏ nhà Thảo.

- Ngươi là muốn làm tổ trên lưng ta sao? Còn không nhanh xuống?

- Chính là như thế, ta muốn làm tổ trên lưng ngươi.

- Không muốn.

- Ngươi không muốn? Lấy quyền gì mà bảo không muốn? - Vương Hiểu Giai vênh vênh mặt. - Ngươi còn nợ ta, chưa kể ta là ân nhân của ngươi.

- Cõng là được chứ gì. - Tưởng Vân thở dài. - Dù sao ta cũng chỉ là nữ nhân yếu đuối, ngươi cũng nỡ lòng nào.

- Nữ nhân thì sao? Nam nhân thì sao? - Vương Hiểu Giai nghênh mặt. - Ngoài kia biết bao nữ nhân mang vẻ ngoài soái khí như ngươi, cũng không ít nam nhân khi phẫn nữ trang liền toát lên khí chất nữ nhân. Thậm chí nam nhân ái nam nhân, nữ nhân ái nữ nhân cũng không hề hấn gì.

Tưởng Vân nghe xong thầm thán phục. Hóa ra xã hội xưa cô nghĩ cũng không đến nỗi lạc hậu, nam ái nam, nữ ái nữ đều có mà không hề hấn gì chứng tỏ xã hội này cũng không phải cổ hủ. Thế giới trước khi cậu xuyên không vào đã cho cậu thấy được nam nữ, nam nam hay nữ nữ đều cũng chỉ đơn thuần là tình ái, không có chuẩn mực đánh giá xúc cảm của con người. Xung quanh cậu cũng không ít ái tình luyến giới, cậu cảm thấy cũng chẳng còn gì xa lạ.

Mãi trầm luân trong suy nghĩ nên Tưởng Vân không để tâm đến vẻ mặt đỏ hồng của nữ nhân cậu đang cõng trên lưng, cứ như thế mà đi thêm được một đoạn.

- Hướng đó. - Thiên Thảo chỉ tay về phía một dãy trường thành khiến cậu há hốc mồm nhìn theo.

- Ngươi có nhầm đường không?

- Ngươi nghĩ ta ham chơi đến mức quên lối về nhà sao? - Nàng hơi rụt cổ lại. - Mặc dù ta ham chơi thật...

- Đó là nhà?

- Là nhà của ta. - Vương Hiểu Giai chỉ tay về phía dãy tường thành không tới nỗi dài ngàn vạn thước nhưng đối với thời Hán, như vậy cũng được xếp vào hàng phú bà.

Tưởng Vân lẩm bẩm, chẵng nhẽ nãy giờ người cậu cõng trên lưng là phú bà sao?

- Nhà của ngươi thật hả? - Cậu hỏi, ánh mắt không tránh khỏi tia kinh hoàng.

- Ta trước giờ chưa từng lừa gạt ngươi. 

- Thì mới gặp mà, trước giờ có quen biết đâu mà lừa.

- ...........

- ...........

- Đưa ta vào trong.

Thí Nghiệm Số 101 || GNZ48_SNH48Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ