- Vân Vân Tử~ Ngươi xem, ở đây có cả một hàng hướng dương.
- Ừm.
Tưởng Vân lơ đãng ậm ừ một tiếng, cậu đang quan sát tận xa xa đằng kia có một vật đen quen thuộc thu hút sự chú ý của cậu.
- Vân Vân Tử~ Ngươi nhìn cái gì vậy? - Vương Hiểu Giai quơ quơ tay trước mặt cậu.
- Không có gì. - Tưởng Vân lạnh lùng thả vội ba chữ liền bước đi bỏ nàng ngây ngô đứng đó.
- Vân Vân Tử~ Đợi ta với~
Vương Hiểu Giai đuổi theo Tưởng Vân vui vẻ mặc kệ khuôn mặt tối sầm như bị phủ kín nhọ nồi của cậu. Tên của cậu là Tưởng Vân, hà cớ gì lại gọi là Vân Vân Tử? Cả hai mới gặp nhau chỉ vài ngày liền gọi thân thiết như vậy, nàng không ngượng miệng sao?
Tưởng Vân bực nhọc trong lòng, chân bước nhanh hơn, Vương Hiểu Giai không khó để đuổi theo cậu, miệng vẫn ba chữ Vân Vân Tử mà nghêu ngao đầy ngọt ngào.
Chỉ có Hứa Dương phía sau, tay cầm một cái thúng đan bằng mây, đôi chân ngắn cố gắng đuổi theo hai người phía trước đến mệt rã rời nhưng vẫn chưa đuổi kịp.
Hứa Dương ai oán. Tỷ muội của nàng tìm được nữ nhân vừa mắt liền bỏ nàng lại, thật tức chết nàng.
Nàng là đi theo vì tiện đường tìm bạch thỏ Tiểu Đông nhà nàng vậy mà thúng chứa thảo dược trị bệnh cho Trần Kha lại bị hai người kia vứt cho nàng mang, chân còn phải đuổi theo hai cơn gió đằng trước. Nếu trong tay Hứa Dương có thêm một con dao hay một vật nhọn tương tự, nàng sẽ không kiềm được lòng mình mà nhảy đến, xiên chết Vương Hiểu Giai mất.
" Hảo tỷ muội, thấy nữ nhân liền bỏ rơi ta." Trong lòng uất ức nhưng vẫn phải chạy theo, dù sao thì nàng cũng rất sợ bị bỏ lại. Hứa Dương không nhớ nổi đường về.
Tưởng Vân đang đi đột nhiên ngừng lại, cậu thấy rõ vật đen lúc nãy rồi, trong đầu liền hoang mang một trận.
Đó chẳng phải là chiếc xe đạp điện cà tàng của Lưu Lực Phi, sáng đi hai bánh, tối về còn mỗi cái bàn đạp hay sao?
Cậu nhớ rất rõ vì ngày trước khi xuyên vào thời cổ đại, cậu đã lật đật đi mượn để chạy đến trường. Lưu Lực Phi là một hậu bối dưới cậu hai khóa, rất có hảo cảm với cậu, nghe thấy cậu mở lời liền không do dự mà gật đầu đồng ý. Phi Phi còn căn dặn cậu sau khi dùng xong nhớ trả cho mình sớm, Lưu Lực Phi còn phải đem nó đi bảo hành.
" Bảo hành chi vậy? Sao không bán rồi mua xe mới luôn đi. Thiếu tiền thì cứ nói, ta cho." Tưởng Vân ai oán trong lòng, nghĩ tới cái hôm cậu phải dắt xe đi bộ về cũng làm cậu mày cau mắt nhíu.
Nhưng dọn dẹp mớ suy nghĩ đó sang bên đã, Tưởng Vân thắc mắc tại sao chiếc xe đạp điện lại xuất hiện ở đây?
Ngộ nhỡ người ở thời này phát hiện thì biết làm sao? Không kéo bọn họ sẽ nghĩ là của thiên hạ phàm mất.
- Vân Vân Tử? - Vương Hiểu Giai thấy cậu đứng lại trầm ngâm liền tò mò, ánh mắt cũng ngó theo hướng nhìn của cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thí Nghiệm Số 101 || GNZ48_SNH48
Short StoryTrạng thái: •đăng tải 26.10.2021 •chưa hoàn thành Vui lòng không reup!!! Truyện chỉ đăng ở app wattpad, những nơi khác đều là reup!!! " Tưởng Vân cao lãnh bước cạnh Thiên Thảo hoạt bát. Hứa Dương dịu dàng lén nhìn trộm nét mặt ôn nhu của Trương Hân...