Chương 12

3.9K 177 8
                                    

Edit: Yan
——

Ngày tiếp theo, Chu Quân không phải hẹn người ta đi xem phim mà là uống trà trưa sau đó ăn cơm ở nhà họ Chu. Hôm nay chị dâu tổ chức chơi mạt chược ở nhà vừa lúc để hắn cùng chơi. Một bàn toàn thái thái hoặc sườn xám hoặc váy kiểu tây, tay đeo nhẫn kim cương, sơn móng tay hồng của nhóm nữ sĩ nhặt quân bài, kêu chạm kêu hồ. Vận may của Chu Quân đều không tốt, chơi mấy vòng đã thua không ít. 
(Chạm vs hồ là thuật ngữ trong mạt chược nhưng mà t ko hiểu lắm, b nào biết chỉ t vs nhaa)

Đôi chân dưới bàn bị người nào đó cố ý vô tình cọ cọ. Chu Quân bất động thanh sắc thu chân lại, một bộ chính nhân quân tử ánh mắt cũng không thèm nhìn tới. Chỉ là sau khi đánh bài xong, hắn liền lên xe vị thái thái vừa nãy cọ chân hắn làm trò thâu hương trộm ngọc.

Đầu tóc Chu Quân hơi lộn xộn, đổ một chút mồ hôi. Sau khi tỉ mỉ sửa sang lại mới bước xuống khỏi xe hơi nhỏ vừa lay động một hồi lâu. Hắn thoải mái thong dong đi bộ theo đường phố định đi ăn một chén hoành thánh. Cửa hàng bán hoành thánh này là cửa tiệm lâu đời, nước canh thơm ngon, da mỏng thịt mềm, sột soạt một lát là có thể ăn hết một bát lớn, đổ đầy người mồ hôi. Sau khi ăn xong Chu Quân thỏa mãn lau miệng trả tiền cơm rồi rời đi.

Hắn đang chuẩn bị đi cửa hàng cạo râu, bóp đầu, làm lại tóc. Lên xe kéo hắn nói nơi muốn đi rồi thong thả châm điếu thuốc, xe kéo chạy không quá nhanh lại đi rất lâu. Cửa hàng mà hắn nói chỉ ở ngay phố bên cạnh căn bản không cần chạy thời gian dài như vậy. Chu Quân nhìn bốn phía thấy càng đi càng hẻo lánh mới mở miệng hỏi : "Sư phó, anh đi nhầm đường rồi phải không?"

Sư phó mặc một cái áo ngắn chỉ vùi đầu kéo xe, nghe thấy câu hỏi cũng không trả lời. Chu Quân bắt đầu cảnh giác, hắn nhìn bốn phía hét: "Dừng xe, tôi bảo anh dừng xe, nghe thấy không!" Không ngờ xe kéo vào một cái ngõ nhỏ thì dừng lại, người nọ xoay người tay cầm một con dao: "Chu thiếu gia, xin lỗi!"

Người đàn ông kia vừa dứt lời thấy tiểu thiếu gia trước mắt nhìn như thư sinh yếu ớt đã sớm móc ra một cây súng, họng súng nhắm ngay vào gã. Tay Chu Quân ổn định ghìm họng súng trầm giọng nói: "Lùi ra phía sau."

Người nọ còn chưa lui về sau được mấy bước chân trái đã bị Chu Quân bắn thủng một lỗ. Tiếng súng đinh tai, người kia kêu lên một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất. Chu Quân nhảy xuống xe, họng súng vẫn hướng về phía người kia gầm lên: " Là ai bảo mày tới." Người kia không đáp chỉ ôm chân kêu lên không ngừng. Vì thế Chu Quân lại nổ súng, lần này là đùi phải.

Máu chảy đầy đất lan đến tận chân hắn, Chu Quân cảm thấy ghét bỏ, không kiên nhẫn nói: "Còn không nói?" Người nọ vội nói: "Tôi thật sự không biết, bọn họ chỉ bảo tôi đưa cậu đến nơi này..."

Vừa dứt lời, Chu Quân nghe thấy tiếng gió phía sau, hắn chật vật trốn tránh thấy có kẻ cầm gậy gỗ đánh lén từ phía sau, định thần lại thấy bọn người kia có khoảng hơn mười kẻ, mặt kẻ nào cũng đầy hung hãn. Chu Quân nghĩ mình còn thừa không đến mấy viên đạn lại nhìn một bang người hùng hổ trước mắt. Hắn vội giơ tay, trên mặt treo nụ cười: "Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, tôi đầu hàng nhưng tuyệt đối đừng hành động lỗ mãng."

Edit Hoàn - Gặp Dịp Thì Chơi - Trì Đại Tối Cường (H)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ