“Đường Lỵ Giai, cô thích uống trà gì?” Tả Tịnh Viện hỏi Đường Lỵ Giai khi hai người đang cùng mua trà cụ.
“Trà chia ra các loại như: hạ ẩm lục (trà xanh uống mùa hè), đông ẩm hồng (hồng trà uống mùa đông), còn có Ô Long trà có thể uống quanh năm suốt tháng. Lục trà (trà xanh) vì không lên men, tính hàn vị đắng không thích hợp nữ nhân; hồng trà (trà đen) là loại lên men hoàn toàn, tính ôn vị ngọt mùa hè dùng để uống dễ dàng thượng hỏa, Ô Long trà ở trung gian, là loại bán lên men, không hàn không nhiệt đồng thời có tác dụng trừ hỏa giải nhiệt, có tác dụng khôi phục tân dịch (nước miếng).” Đường Lỵ Giai nghiêm túc giải thích tính chất các loại trà cho Tả Tịnh Viện, nhìn thấy được Đường Lỵ Giai ngày thường rất chú trọng vấn đề sức khỏe.
“Cô giúp tôi chọn trà cụ đi, tôi đối với những dụng cụ này một chút cũng không hiểu biết.” Tả Tịnh Viện xem xét đủ loại trà cụ, đầu một mảnh choáng váng quay cuồng.
Đường Lỵ Giai ngược lại đối với các loại kiểu dáng của chén trà và khay trà dường như rất hứng thú, đi dạo hồi lâu mới tỉ mỉ chọn lựa một bộ tinh xảo tử sa hồ. Ở chợ, hàng nhái của tử sa hồ có rất nhiều, chẳng qua Tả Tịnh Viện tìm Đường Lỵ Giai cùng nhau đến mua xem như là nhờ đúng người, Đường Lỵ Giai là chuyên gia đánh giá cổ vật, một cái nho nhỏ tử sa hồ không thể làm khó ánh mắt nhà nghề của nàng.
Đến lúc tính tiền, Tả Tịnh Viện suýt líu lưỡi, một cái ấm trà thêm sáu cái chén trà giá gần mười ngàn nhân dân tệ, Tả Tịnh Viện trộm liếc mắt nhìn Đường Lỵ Giai đang đứng bên cạnh, trong lòng âm thầm cảm thán, quả nhiên là phẩm vị, khí chất gì đó đều là dùng tiền nặn ra.
Thật ra Đường Lỵ Giai đã cân nhắc về tài lực kinh tế của Tả Tịnh Viện, đồ rẻ hơn một chút bản thân mình sợ không tốt, mua cũng vô dụng, giá mắc một chút lại là hàng quý không thích hợp với Tả Tịnh Viện, cho nên Đường Lỵ Giai chọn chính tông Nghi Hưng tử sa hồ tuy giá cả tương đối hơi cao nhưng phẩm chất khá tốt.
Tả Tịnh Viện suy nghĩ, đáng tiếc không phải cà thẻ của kim chủ mà là dùng thẻ tiết kiệm của mình, phải biết rằng từ sau khi mở quán cà phê, thẻ tiết kiệm của nàng giảm hơn phân nửa, nghĩ đến Tả Tịnh Viện cảm thấy có chút đau lòng. Tả Tịnh Viện cho rằng ấm trà chén trà mấy trăm đồng cũng xài tốt, không nghĩ tới nó mắc như vậy.
“Cô có phải là Tả Tịnh Viện?” Bỗng nhiên có một nữ nhân xa lạ xuất hiện ở trước mặt Tả Tịnh Viện, nàng đã đi theo sau lưng Tả Tịnh Viện và Đường Lỵ Giai thật lâu, nhưng Tả Tịnh Viện thay đổi quá nhiều khiến nàng không khẳng định được trước mắt nữ nhân này có phải hay không là Tả Tịnh Viện, cuối cùng nhịn không được tiến lên hỏi thử.
“Cô nhận sai người rồi.” Tả Tịnh Viện vẻ mặt hờ hững trả lời, cô không nghĩ tới ở đây có người còn nhận ra mình.
“Thanh âm cũng giống, cô chắc chắn là Tả Tịnh Viện!” Nguyên bản không xác định nữ nhân này có phải hay không nhưng nghe được giọng nói của Tả Tịnh Viện, liền chắc chắn khẳng định.
Đường Lỵ Giai chỉ yên lặng đứng nhìn tình huống bất ngờ xảy ra này, rất rõ ràng nữ nhân này quen biết Tả Tịnh Viện nhưng Tả Tịnh Viện không tính toán nhận thức nữ nhân trước mặt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nguyện Giả Thượng Câu ( phiên bản Tả Giai )
Short Storytruyện viết chui xin đừng mang đi nơi khác truyện này mình viết không giống hoàn toàn với bản gốc một số nhân vật phụ vẫn giữ nguyên , cách xưng hô thì tùy theo tâm trạng vào tình huống nên mấy chế đừng thắc mắc nha còn 1 điều cần nói : không đọc có...