Chương 47

428 38 0
                                    

Dư Dục Sâm đã ngủ ở ghế sô-pha được ba ngày.

Ghế sô-pha nhà Thẩm Hành Giản nhỏ, hai người ngồi đã hơi chen chúc, chắc chắn một học sinh lớp mười hai có vóc dáng cao kềnh không thể nằm thoải mái được.

Thẩm Hành Giản đã khuyên cậu, nhưng nói gì thì Dư Dục Sâm vẫn không đồng ý ngủ chung phòng với anh. Cậu vô cùng cứng đầu trong chuyện này, trong sự cứng đầu ấy lại lộ ra mấy phần ngớ ngẩn.

Thẩm Hành Giản hỏi cậu, vì sao không muốn ngủ trong phòng.

Dư Dục Sâm đỏ mặt, mắt trái ngắm mắt phải liếc, chẳng dám nhìn vào mặt Thẩm Hành Giản: "Em... Em không muốn ngủ trong phòng thôi mà..."

"Nhưng ghế sô-pha bé như thế, em không ngủ được trên đó đâu." Thẩm Hành Giản vẫn chưa từ bỏ việc khuyên nhủ cậu.

Dư Dục Sâm do dự một lát, cậu liếc qua chiếc sô-pha mini. Hai luồng suy nghĩ trong nội tâm đấu đá nhau, cuối cùng vẫn lắc đầu với Thẩm Hành Giản: "Hay hay hay hay là em ngủ ở chỗ này thôi."

Đêm đầu tiên ở nhà Thẩm Hành Giản, Dư Dục Sâm hoàn toàn không ngủ được. Một phần là vì ở chung nhà với Thẩm Hành Giản khiến cậu căng thẳng, phần còn lại là vì ghế sô-pha đúng thật quá bé, ngủ cực kỳ khó chịu. Cả người cậu cuộn tròn theo một tư thế kỳ quái, còn không cả duỗi được chân.

Tuy không thoải mái là vậy, nhưng Dư Dục Sâm vẫn kiên trì ở trên ghế sô-pha được ba ngày dài.

Ba ngày này với cậu đơn giản chính là một kiểu tra tấn ngọt ngào.

Giống như những gì cậu đã tưởng tượng trước đó, mỗi ngày cậu và Thẩm Hành Giản đúng thật sẽ thức dậy cùng nhau, hai người sẽ rời phòng vệ sinh nhỏ hẹp mà đến trường. Bả vai cậu sát vào bả vai anh, đùi dán đùi đứng chung một chỗ đánh răng rửa mặt, rất giống như đôi vợ chồng già kết hôn đã lâu, sống chung với nhau ăn ý vô cùng.

Chỉ có điều ngủ trên ghế sô-pha nên cả người cậu chẳng dễ chịu chút nào, cột sống, eo với bả vai đều đau nhức.

Còn không muốn thành trò hề trước mặt Thẩm Hành Giản nên đến lớp cậu mới bắt đầu kêu ca. Lúc ngồi cứ xoay qua xoay lại để tìm một tư thế viết bài giúp cậu thoải mái nhất.

Dư Dục Sâm kêu nhiều quá khiến Từ Duyệt với Chu Thanh ngồi đằng trước nghe đến phiền.

Có rất nhiều bạn trong lớp biết chuyện cậu đến nhà Thẩm Hành Giản ở. Bị "gửi nuôi" nhờ nhà thầy cô giáo cũng không phải chuyện gì hiếm. Lớp năm trước cũng có một bạn ở lại nhà thầy chủ nhiệm lớp cậu, kể là mỗi ngày đều như ở tù, hết một tháng cả người gầy rộc hẳn đi.

Nên mọi người cũng không thấy kỳ khi thấy Dư Dục Sâm la ó như thế, nếu như ngày nào cậu cũng cười hihi khoái trá mới khó hiểu.

Chu Thanh biết chuyện Dư Dục Sâm thích Thẩm Hành Giản, cảm thấy việc Dư Dục Sâm không cười hihi khoái trá mà kêu la cả ngày mới đúng là khó hiểu. Cậu ta hỏi: "Dư Dục Sâm, ngày nào mày cũng ngồi đằng sau kêu cái gì thế?!"

Tay Dư Dục Sâm đỡ eo, vẻ mặt mệt mỏi.

Chu Thanh hoảng ngay tại trận, chỉ vào Dư Dục Sâm hồi lâu không thốt ra lời: "Chẳng chẳng chẳng chẳng lẽ mày???"

[Hoàn][Đam Mỹ] Nhật ký tình yêu học đườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ