22 - Tôi Muốn Theo Đuổi Kim Trân Ni!

227 19 4
                                    

Kim Trí Tú bảo vệ Kim Trân Ni hận Phác Thái Anh, cháu gái bảo vệ cô cô chắc chắn hận Kim Trí Tú, hận qua dỗi lại, không chừng long trời lở đất.

Kim Trân Ni cũng không quên Kim Trí Tú nói qua chuyện lần trước Phác Sanh đoạt miếng đất của Kim Trí Tú.

Thật sự vội vàng Kim Trân Ni nghe thấy tiếng cười khẽ của Phác Thái Anh mới kịp phản ứng nhanh chóng thu tay, đóng cửa xe ngồi ở chỗ gần cửa sổ. Một trái một phải, ở giữa là khoảng cách, Phác Thái Anh quay đầu nhìn Kim Trân Ni, cô nhớ kỹ Kim Trân Ni thích lúc xe chạy mở cửa đón gió, vì vậy chủ động phá vỡ bầu không khí trầm mặc này
"Muốn mở cửa sổ không?"
Kim Trân Ni nghe xong khá bất ngờ, cô hướng về phía Phác Thái Anh khẽ cười
"Không cần, bên ngoài trời lạnh."
"Phải, rất lạnh. Mấy nay nhiệt độ xuống thấp trêи diện rộng, Kim tổng giám chú ý giữ ấm."
"Cảm ơn, cô cũng vậy."
Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni, ánh mắt dời xuống bộ đồ hôm nay Kim Trân Ni mặc.Áo len cổ cao thuần trắng che khuất chiếc cổ thon dài, phối hợp với áo khoác dài, gương mặt nhu hòa thêm vài phần khí khái.

Kim Trân Ni tuy rằng tính cách dịu dàng lại hay quan tâm chăm sóc, ở chung rất thoải mái nhưng đối với cô thời thời khắc khắc đều dựng đầy gai nhọn quanh người. Kim Trân Ni không muốn nói về việc tư, sau khi trả lời Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cũng không nói gì nữa, khóe mắt của cô lơ đãng liếc nhìn Phác Thái Anh, ai ngờ Phác Thái Anh cũng đang nhìn cô, Phác Thái Anh nghĩ làm sao làm mềm gai nhọn trêи người Kim Trân Ni, đồng thời chống lại ánh mắt Kim Trân Ni, khóe miệng luôn nổi ý cười, Kim Trân Ni so với suy nghĩ của cô càng bình tĩnh hơn, mỉm cười đáp lại. Phác Thái Anh thu hồi ánh mắt, hỏi
"Thiết kế của tập đoàn XM cũng đi cùng sao?"
"Đã sắp xếp, một tiếng nữa họ sẽ tụ hợp với chúng ta ở tập đoàn Kim thị."
Trong lòng Kim Trân Ni hiểu rõ, dù sao nhà thiết kế chuyên nghiệp tốt hơn. Phác Thái Anh gật đầu, nghĩ tới chuyện sáng hôm nay, giữa chân mày nhíu lại
"Hạng mục này giao toàn quyền cho em phụ trách, sau này ai tìm em gây phiền phức, em trực tiếp nói với tôi, để tôi giải quyết.
"Kim Trân Ni biết Phác Thái Anh đang nói Trần Thư Như, nhưng cô nhớ tới Phác Thái Anh, Phác Thái Anh khi bảo vệ cô cũng không quá ngang ngược, cô cười
"Tiểu Phác tổng đã giúp tôi giải quyết rồi."
Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni cười dịu dàng đến như vậy, yên lặng không nói.

Tiêu Tử Ngọc đang lái xe cũng nhanh chóng vãn hồi mặt mũi cho lão bản nhà mình
"Ranh con đó chuyên gây phiền phức chứ không giúp đỡ gì, ở công ty gây chuyện thị phi, cuối cùng không phải lão bản giúp con bé chùi đít à, công ty không phải nhà, có thể tùy tiện chơi đùa, Kim tổng giám, em đừng cả tin vậy, nhóc ranh đó không đáng tin, thật sự có chuyện hãy tìm lão bản tương đối tốt hơn."
Cháu gái Phác Thái Anh là bảo bối trong lòng Phác Thái Anh, từ nhỏ được Phác Thái Anh một tay nuôi lớn, bây giờ bị Tiêu Tử Ngọc chê lên chê xuống, Kim Trân Ni quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Phác Thái Anh mặt lạnh mày nhẹ. Kim Trân Ni nhớ tới Phác Thái Anh len lén bẻ hoa của Phác Thái Anh tặng cho mình, cô mím môi, nhịn cười bị Phác Thái Anh bắt gặp, Phác Thái Anh càng nhíu mày, đổi chủ đề:l
"Kim tổng giám cùng Kim tổng tập đoàn Kim thị quan hệ rất tốt sao?"
"Đương nhiên, cậu ấy là bạn của tôi."
Phác Thái Anh:"Cô ấy đối xử với em rất tốt."
"Phải, cực kỳ tốt."
Cô cảm giác Phác Thái Anh hỏi có chút là lạ, tuy rằng giọng và ngữ khí vẫn nhẹ nhàng, không hề có gợn sóng, nghe không ra bất kỳ dao động gì. Phác Thái Anh chợt nhớ tới những lời Kim Trí Tú nói với cô ở nhà vệ sinh, cái gì mà tìm cảm 3 năm của cô ta cùng Kim Trân Ni, còn nói cái gì mà thích Kim Trân Ni không hề ít hơn so với cô.Bầu không khí càng trầm hơn, Phác Thái Anh không nói lời nào Kim Trân Ni cũng vui vẻ dễ chịu, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, nhân lúc có chút thời gian rảnh dưỡng sức. Lộ trình đến tập đoàn Kim thị hơn nửa tiếng đồng hồ, Phác Thái Anh tiện tay rút một tờ báo mới giết thời gian, xem báo kinh tế, thi thoảng Phác Thái Anh quay đầu nhìn Kim Trân Ni, nhìn Kim Trân Ni mi mắt rũ xuống, nửa nhắm nửa mở. Kim Trân Ni đến tập đoàn R hơn nửa tháng, bắt đầu công việc bất chấp ngày đêm, cường độ công việc và trách nhiệm người đứng đầu áp lực rất lớn, vì duy trì đầu óc luôn tỉnh táo, tinh thần căng thẳng, ngoại trừ ứng phó với Phác Thái Anh, còn phải bận rộn đủ các chuyện này nọ. Kim Trân Ni mơ hồ nghe thấy bên tai truyền tới giọng nói khẽ
"Mệt lắm sao?"
Cô cũng mơ màng trả lời
"Ừm."
"Vậy em ngủ chút đi."
"Ừm."
Qua mấy phút, Phác Thái Anh đặt báo xuống, đầu tiên là quay đầu nhìn Kim Trân Ni, cầm chiếc áo khoác bông bên cạnh đắp lên chân Kim Trân Ni, đem tay đặt chung phủ lại, hai người gần như sát nhau, Kim Trân Ni thoáng cái không còn buồn ngủ. Cáo già sao lại sát tới rồi! Kim Trân Ni nhịn xuống xung động muốn đẩy Phác Thái Anh, ngực chợt phập phồng, mở mắt không được không mở cũng không được, thậm chí hít thở vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người Phác Thái Anh, mi mắt Kim Trân Ni run run. Phác Thái Anh nghiêm túc xem báo, không lên tiếng quấy rầy phút nghỉ ngơi ngắn ngủi của Kim Trân Ni, cô chỉ là lo lắng Kim Trân Ni ngủ không sâu, sợ người Kim Trân Ni lảo đảo không cẩn thận sẽ ngã xuống, dù sao trước đây hai người ở chung dưỡng thành thói quen đều thường xuyên như vậy, Kim Trân Ni ở trên xe ngủ sẽ thích dựa vào vai Phác Thái Anh, uống say thì thích gối đầu lên chân Phác Thái Anh. Thật vất vả cũng tới chỗ, xe dừng, Kim Trân Ni sắp tỉnh táo chợt cảm giác được Phác Thái Anh vừa quay đầu lại, lúc này vẫn không nhúc nhích.

Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ