54 - Ôm Em Vào Lòng Hôn Em

293 21 10
                                    

Phác Thái Anh tỉnh nhưng vẫn như chưa tỉnh, Kim Trân Ni vẫn nhìn khung hình ở tủ đầu giường, không có quay đầu lại nhìn người kia, cô chỉ cảm thấy hai người con gái nắm tay nhau bên trong tấm hình có chút chói mắt, làm cho hốc mắt cô chua xót, đỏ lên, nhất thời không biết nên nói gì.
"Ni Ni, chị rất nhớ em."
Giọng Phác Thái Anh bịn rịn nghẹn ngào bất lực lại chứa đầy sự lưu luyến, từ phía sau ôm lấy Kim Trân Ni, cơ thể dựa sát vào dán lên lưng Kim Trân Ni, dùng sức siết chặt vòng tay, ôm chặt cơ thể mềm mại kia.
"Cô thật sự nhớ tôi sao?"
Nên môi Kim Trân Ni là nụ cười giễu cợt.
"Nhớ."
Mặt Phác Thái Anh dán lên mặt Kim Trân Ni nhẹ nhàng cọ cọ: "Chị nhớ em."

Kim Trân Ni trầm mặc không nói, cô đã không còn phân biệt được thật giả, miệng nói nhớ nhưng trước nay chưa từng xuất hiện trước mặt cô, càng không cần nói tới chủ động cùng cô giải thích điều gì. Có nhớ hay không chỉ Phác Thái Anh biết, Phác Thái Anh vừa mới tỉnh dậy, sốt cả đêm đầu choáng mắt hoa làm cho ý thức của cô mơ hồ, vừa mở mắt liền nhìn thấy bóng dáng ngồi ở mép giường, chỉ cần liếc mắt cô liền nhận ra là Ni Bảo nhà cô, ôm lấy không chịu buông tay, rất sợ người trong lòng lại bỏ mình rời đi, cũng có rất nhiều lời muốn nói rồi lại nói không nên lời. Mặt dán mặt thân mật nhẹ nhàng cọ sát, Phác Thái Anh không cảm nhận được kháng cự từ Kim Trân Ni, cảm tình không chiếm được muốn phát tiết, cô bắt đầu hôn lên chiếc cổ thon dài kia, vừa hôn vừa lẩm bẩm
"Ni Ni, Ni Ni của chị, rốt cuộc em cũng đã trở lại, em đã trở lại...."
Vốn dĩ muốn ngăn cản hành động thân mật quá đáng của Phác Thái Anh, nhưng nghe được giọng người kia bởi vì bị bệnh nên nghẹn ngào yếu ớt, đặc biệt là lời nói vô tình nói ra quen thuộc dịu dàng, trong lòng bất ngờ khổ sở khiến cho mũi chua xót.
"Ni Ni, Ni Ni của tôi..."
Phác Thái Anh dọc theo cổ từng chút từng chút hôn lên trên, bên môi nói ra những lời khiến Kim Trân Ni cười trong đau đớn, giống như chấp niệm tham luyến niềm hạnh phúc mất đi tìm lại được, tựa như khóc tựa như cười, chân thật lại mạnh mẽ đánh thẳng vào lòng Kim Trân Ni, dường như đánh trúng vào nơi mềm mại nhất. Nhưng nơi này đã không phải nhà của cô...!trong nháy mắt lý trí Kim Trân Ni quay lại, khi Phác Thái Anh hôn đến cằm đến bên môi Kim Trân Ni, cô dùng lòng bàn tay che miệng Phác Thái Anh. Cô quay đầu đi, sau đó đối mặt với đôi mắt thâm thúy và hoang mang kia.
"Phác Thái Anh."
Kim Trân Ni khẽ nói từng chữ từng câu
"Chúng ta đã chia tay."
Vừa dứt lời, trong mắt Phác Thái Anh hiện lên tia kinh ngạc, Kim Trân Ni rõ ràng cảm giác được tấm lưng đang rúc vào mình nhất thời cương cứng. Kim Trân Ni bị Phác Thái Anh ôm chặt, dù cô kéo thế nào cũng không thể kéo tay Phác Thái Anh ra, chỉ đành phải ở trong lòng Phác Thái Anh xoay người lại. Sắc mặt Phác Thái Anh tiều tụy, gương mặt vì sinh bệnh tái nhợt, môi bị cắn trắng bệch, đôi mắt che kín tơ máu, hốc mắt cũng đỏ lên chan chứa nước mắt, vừa rồi Phác Thái Anh bị câu nói kia của Kim Trân Ni đánh thức, ánh mắt Phác Thái Anh khôi phục chút thanh tỉnh, khi Kim Trân Ni xoay người qua, Phác Thái Anh cúi đầu vùi vào trong mái tóc dài của Kim Trân Ni, trán dán lên cổ Kim Trân Ni.
"Tôi đau đầu, khó chịu."
Giọng Phác Thái Anh nghẹn ngào yếu đuối chui vào tai Kim Trân Ni, tựa như bị người ta bóp chặt yếu hầu, không thể thở nổi, khiến Kim Trân Ni cũng khó chịu theo.
"Tôi giúp cô xoa."
Đôi tay Kim Trân Ni xoa xoa hai bên thái dương, nhỏ giọng hỏi
"Có muốn ngủ tiếp không?"
"Có..."
Phác Thái Anh nhắm mắt lại
"Tôi muốn ôm em ngủ."
Đầu ngón tay Kim Trân Ni bỗng chốc căng thẳng, nhưng cũng không nhẫn tâm từ chối Phác Thái Anh, thật ra người kia sốt cả đêm thể xác và tinh thần cũng mệt rồi, huống chi khi người kia bệnh cơ thể không thoải mái cho nên không muốn làm người kia khó chịu. Đơn giản thuận theo. Phác Thái Anh nằm xuống đắp chăn, tuy đầu vẫn còn choáng váng vừa mệt vừa buồn ngủ rất nhiều nhưng cô vẫn mở to hai mắt, nhìn Kim Trân Ni ở mép giường cởi áo ngoài, cô rất sợ người trước mắt bỗng nhiên biến mất, mãi cho đến khi Kim Trân Ni vén chăn lên nằm ở bên cạnh cô. Nhưng Kim Trân Ni nằm bên cạnh nhưng không có ôm cô, Phác Thái Anh cố căng mắt chờ đợi, đợi không được Kim Trân Ni chủ động, tự cô xoay người qua, vén chăn tìm đến tay Kim Trân Ni, một bàn tay đặt ở bên eo mình, một bàn tay đặt bên gối, Phác Thái Anh tìm một tư thế thoải mái trong lòng Kim Trân Ni, mặt dán vào nơi mềm mại, ngửi mùi hương quen thuộc khiến cô an tâm, lúc này mới chậm rãi thả lỏng sắc mặt căng thẳng, ôm chặt Kim Trân Ni nhanh chóng chìm vào giấc ngủ yên bình. Quá trình này tự nhiên lạ thường, Kim Trân Ni không có đẩy Phác Thái Anh ra, ngược lại nghiêng người ôm lấy Phác Thái Anh vào lòng, dù sao trong giây phút ngắn ngủi này hai người đều tham luyến hơi thở trên người đối phương...Kim Trân Ni cũng không phải lần đầu chăm sóc Phác Thái Anh bị bệnh, chỉ khi bị bệnh hoặc say rượu, Phác Thái Anh mới rút đi vẻ lạnh lùng không còn chịu đựng, lúc đó sẽ thể hiện ra không hề che giấu với cô. Tựa như bây giờ, yếu đuối, giống như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn ngủ trong vòng tay cô, tuy rằng ở phương diện công việc hay cuộc sống hằng ngày Phác Thái Anh là người tương đối mạnh mẽ, nhưng Kim Trân Ni biết kỳ thực Phác Thái Anh thiếu cảm giác an toàn. Suy nghĩ cộng với thức suốt đêm làm việc Kim Trân Ni cũng dần dần đi vào giấc ngủ. Ngoài cửa sổ sắc trời dần tối, ánh sáng trong phòng ngủ cũng ngày càng yếu. Ngủ một giấc không mộng mị, khi tỉnh lại, Kim Trân Ni chậm rãi mở to mắt phát hiện trời đã tối, tầm nhìn chỉ có thể nhìn thấy dáng người như ẩn như hiện, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở ra vào, trong lòng cô Phác Thái Anh vẫn chưa tỉnh. Hai người ôm nhau ngủ, hai cổ thân thể dán nhau, ấm áp dễ chịu. Kim Trân Ni lặng lẽ ôm người kia, nhắm mắt cảm nhận hơi thở và sự ấm áp của người kia. Nhưng lúc này đã tối, Phác Thái Anh một ngày một đêm chưa ăn gì. Chưa đến 5 phút đồng hồ, Kim Trân Ni một lần nữa mở mắt, cô rút tay ở cổ Phác Thái Anh ra, mà Phác Thái Anh ngủ say chưa thức giấc, chỉ theo bản năng ôm chặt eo Kim Trân Ni. Kim Trân Ni nhẹ nhàng rút tay ở eo ra. Nhẹ nhàng xuống giường, cô mở một ngọn đèn nhỏ trong trẻo ở trên tủ, thắp sáng căn phòng, nhưng không quá chói mắt. Khi đèn sáng lên ngay lập tức Phác Thái Anh nhíu mày, vẫn duy trì tư thế ngủ nằm nghiêng, nửa mơ nửa tỉnh cảm giác trong lòng trống rỗng, cô mơ màng sờ không thấy người bên cạnh, bình thường tư thế ngủ ngay ngắn lúc này vô thức ôm chăn. Kim Trân Ni nhìn thấy, cô cúi người nhẹ nhàng kéo chăn trong lòng Phác Thái Anh ra, đắp kín cho người kia, thuận tay chỉnh lại góc chăn. Mái tóc dài hơi xoăn đen nhánh rũ xuống, che khuất một nửa gương mặt, Kim Trân Ni giơ tay vén tóc Phác Thái Anh ra, ánh mắt lướt qua từng tấc da tấc thịt của người kia, phác họa dung nhan đang ngủ kia. Người nhắm mắt, nhíu mày, ngủ có chút không yên, gương mặt tái nhợt được nghỉ ngơi đã trở nên hồng hào đôi chút, nhưng cũng không ngăn được khí chất trưởng thành từ trong xương cốt phát ra.

Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ