"Bỏ đi! Thật sự bỏ đi!"
Nhưng cướp người yêu không đội trời chung
Kim Trí Tú lại nhớ tới hôm qua Phác Thái Anh lợi dụng người gặp khó khăn, cô tức giận, nổi giận đùng đùng vén tay áo lên, lần này tuyệt đối không thể ở trước mặt cáo già thừa nhận kinh sợ!
"Được rồi, tính sổ cái gì."
Con cọp còn chưa phát uy, Kim Trân Ni kéo tay Kim Trí Tú, cầm một đôi dép cúi người đặt bên cạnh chân Kim Trí Tú
"Mặt đất lạnh, cậu mang dép vào trước đi."
Kim Trí Tú vừa mang dép vừa cáo trạng, cảm giác ánh mắt lạnh như băng hướng về phía cô, cô ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Phác Thái Anh, cảm giác da đầu căng cứng, suýt chút nữa là lui ra phía sau Kim Trân Ni. Phản ứng vừa rồi lại quá kinh hãi, Kim Trí Tú thẹn quá hóa giận, thẳng lưng đón nhận ánh mắt kia và cũng đầy khí thế trừng lại. Cái trừng mắt khủng khϊế͙p͙ nhưng Kim Trí Tú phát hiện gương mặt lạnh nhạt của Phác Thái Anh có dấu răng, phải biết rằng Phác Thái Anh là người cực kỳ chú trọng vẻ bề ngoài, cô không thể tin nổi mở to hai mắt, quay đầu lại nhìn về phía Kim Trân Ni rồi lại quay qua nhìn chằm chằm mặt Phác Thái Anh. Dưới ánh mắt của Kim Trí Tú, cô thấy ngón tay bàn tay phải đang cầm sách của Phác Thái Anh cũng rải rác dấu răng, ngón tay mảnh khảnh không có bao nhiêu thịt, đỏ đỏ chấm chấm, thoạt nhìn rợn người, cô nhớ kỹ cánh tay phải của cáo già cũng bị Kim Trân Ni cắn, cô không đành lòng nhìn thẳng. Tối qua xảy ra thảm kịch nhân gian gì?Bị Kim Trí Tú chằm chằm nhìn thẳng, Phác Thái Anh cũng không thèm để ý, cô nghiêng người ngồi, chậm rãi mở sách trong tay ra, lạnh nhạt hỏi
"Kim lão bản, không phải cô muốn tìm tôi tính sổ sao?"
Kim Trân Ni vừa kéo Kim Trí Tú ra khỏi chiến trường thì nghe Phác Thái Anh nói, ngay lập tức đầu muốn nổ tung, lại chủ động muốn kiếm chuyện!Nhân lúc Kim Trí Tú chưa có mở miệng, Kim Trân Ni tiên hạ thủ vi cường, âm thầm đưa tay nhéo nhéo thịt mềm bên hông của Kim Trí Tú. Nhận được ám chỉ điên cuồng từ chị em tốt, Kim Trí Tú chỉ hừ lạnh với Phác Thái Anh, ngẩng đầu ưỡn ngực giả vờ rộng lượng lắc tay
"Lúc đầu muốn tìm cô tính sổ nhưng nhìn cô bị cắn thảm thương, bỏ đi bỏ đi, hôm nay tha cho cô, tôi không hận cô."
Kim Trí Tú cố ý nhấn mạnh hai chữ "Cắn" và "Thảm". Muốn hả hê bao nhiêu có hả hê bấy nhiêu. Phác Thái Anh quét mắt nhìn qua Kim Trí Tú, cô không bận lòng mấy lời vô thưởng vô phân kia, ánh mắt nhìn sắc mặt , trái ngược Kim Trí Tú, sắc mặt Kim Trân Ni có chút quẫn bách, lỗ tai cũng dần đỏ lên. Để tránh cho Kim Trí Tú mở miệng lại khiến người ta lúng túng, Kim Trân Ni kéo người kia ra xa cáo già, nói
"Cậu chưa ăn sáng đúng không, mình mới nấu cháo, cậu qua đây ăn chút đi."
Phác Thái Anh vẫn bình chân như vại ngồi ngay ngắn ở sofa, nhìn hai người kia đi ra khỏi phòng khách, rũ mắt xuống, thả lỏng đầu ngón tay đang dùng sức, nhẹ nhàng vuốt trang giấy bị nắm tạo thành nếp nhăn. Hơn nữa chuyện này cũng không trách Kim Trí Tú, sáng sớm Kim Trí Tú chạy tới xin lỗi Kim Trân Ni nên Kim Trân Ni cũng không có ý trách nữa, là cô buồn phiền đi quán bar, Kim Trí Tú cũng không biết chuyện chỉ có lòng tốt dẫn cô đi thả lỏng. Chỉ là không ngờ Phác Thái Anh chợt xuất hiện. Kim Trân Ni và Kim Trí Tú vừa bếp, Kim Trí Tú đã cười hề hề đầy khẩn trương, nghĩ tới chuyện tối qua Kim Trân Ni bị Phác Thái Anh cưỡng ép dẫn đi khϊế͙p͙ đảm kinh hồn, nếu không phải say bất tỉnh nhân sự, sao cô có thể để cho Phác Thái Anh dẫn người đi, Kim Trí Tú lôi kéo Kim Trân Ni kiểm tra trên dưới.
"Tối qua hai người không xảy ra gì chứ? Chị em tốt, cậu đừng bị mắc lừa sẽ bị thiệt thòi!"
Kim Trân Ni sửng sốt, giận mà cười
"Cậu nói bậy bạ gì đó, mình có gì đâu."
"Không phải mình lo cho cậu à."
Kim Trí Tú kiểm tra kết quả quả thật Kim Trân Ni không sao, ngược lại Phác Thái Anh bị cắn một trận, cô thở phào, trong lòng vẫn sợ vỗ vỗ ngực
"Không sao là tốt rồi, nếu không đời này lương tâm mình không yên ổn."
"Được rồi, để lương tâm cậu không bất an, vậy thì thành thật ở nhà với mình một ngày, đừng cho mình rắc rối là được."
Kim Trân Ni liếc người kia, mở tủ chén lấy ra một cái chén rồi múc cháo. Kim Trí Tú bất mãn
"Ni Ni, ở nhà quá buồn chán, hiếm khi hôm nay được nghỉ, chúng ta ra ngoài ăn uống vui chơi đi, muốn ăn gì thì ăn, tha hồ hưởng thụ cuộc sống cuối tuần vui vẻ."
"Không được."
Kim Trân Ni múc xong cháo, xoay người đưa cho Kim Trí Tú
"Phác Thái Anh còn chưa đi."
"Chuyện này không phải đơn giản à, đuổi cáo già đi không phải xong rồi sao, còn ỷ lại?"
"Vấn đề không phải ỷ lại hay không, cô ấy bị mình cắn thành như vậy, mình áy náy trong lòng, để cô ấy ở lại cùng ăn cơm tối."
Có tình có lý, không thể phản bác. Bị cáo già phá hư bầu không khí cuối tuần, Kim Trí Tú bĩu môi, bất mãn lầm bầm vài câu, cũng không thế vứt bỏ mặt mũi của Kim Trân Ni mà đuổi người kia, dù sao cũng là Phác Thái Anh đưa Kim Trân Ni về, chỉ có thể ở nhà với Kim Trân Ni, không cho cáo già có cơ hội lợi dụng, Kim Trí Tú hóa bi thương thành động lực ăn, 2 3 hớp ăn hết chén cháo thịt, sau đó hướng về phía Kim Trân Ni thêm 1 chén nữa. Kim Trí Tú nhớ tới khắp người Phác Thái Anh đều bị Kim Trân Ni cắn đầy dấu răng, khó tránh khỏi có chút có chút hả hê, cô nuốt cháo xuống cổ họng, sát tới bên cạnh Kim Trân Ni, giơ ngón tay cái lên
"Mình phải khen cậu, vẫn là cậu lợi hại, trình độ cắn người số một."
Chuyện phiền lòng này nhắc tới càng phiền muộn, Kim Trân Ni tức giận chụp lấy tay Kim Trí Tú, chọt chọt trán người
"Mình còn chưa nói cậu, sau này không được tùy tiện hôn loạn biết chưa?"
Kim Trí Tú mặt dày đỏ lên, né tránh ánh mắt của Kim Trân Ni, ánh mắt rơi vào hai cánh môi xinh đẹp kia, hai gò má nóng lên, nhỏ giọng giải thích
"Mình uống say mà."
Giọng yếu ớt đáng yêu ấp a ấp úng, tựa hồ có chút làm nũng cầu tha thứ, Kim Trân Ni quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Kim Trí Tú đỏ mặt e thẹn không được tự nhiên, suýt chút nữa bật cười. Sao Kim Trân Ni lại không hiểu Kim Trí Tú, tính cách Kim Trí Tú lòng ngay dạ thẳng, đối với cảm xúc cũng thẳng thắn, kết giao nhiều người cũng chỉ là vì sự mới mẽ nhất thời, với cô cả thèm chóng chán, hảo cảm này chưa được mấy ngày sẽ biến mất. Quả nhiên, Kim Trí Tú sờ sờ cằm, lời nói thành khẩn
"Trải qua suy nghĩ cặn kẽ, mình cảm thấy chúng ta làm chị em tốt hay hơn, chị em cũng có thể bảo vệ cậu."
Kim Trân Ni cười
"Cậu anh minh."
"Không."
Kim Trí Tú đặt chén rỗng xuống, vỗ nhẹ vai Kim Trân Ni
"Mình cảm thấy...!chúng ta quá quen rồi...!không tiện hạ thủ."
"..."
Hậu quả của câu này là Kim Trí Tú bị Kim Trân Ni đuổi ra khỏi bếp. Trước khi bị đuổi ra Kim Trân Ni còn liên tục căn dặn không được cùng cáo già xảy ra mâu thuẫn. Kim Trí Tú từ trước tới nay Kim Trân Ni nói gì nghe nấy, mặc kệ Kim Trân Ni nói gì đều ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình
RomanceTác Giả: Ta Là Phong Tử Thể Loại: Bách Hợp, Đô Thị Cre: Mommin96 Editor: @MinnChaeng Nhân vật: Phác Thái Anh x Kim Trân Ni Park Chaeyoung: Phác Thái Anh Kim Jennie: Kim Trân Ni Văn án: Nhiều năm sau, hai người gặp lại nhau. Hai tập đoàn hợp tác, tr...