Giận Dỗi, Sơ Xuất

432 27 1
                                    

Nữa đêm anh vì ngủ không được mà xuống bếp tìm đồ ăn, biết anh sợ tối Cung Tuấn đã lấp đèn cảm biến ở đường đi từ cầu thang vào nhà bếp, anh có chút bất ngờ. Nhưng tầm mắt của anh lại dời tới tủ lạnh, khi anh mở tủ ra thì đứng hình, nó bây giờ đúng kiểu chả có gì ăn được, chỉ có những nguyên liệu nấu ăn, anh tìm kím một hồi thì cũng tìm được một đĩa bánh quy, mắt anh sáng rỡ như thấy được vàng, anh cứ như vậy lén lút ăn đĩa bánh đó.

Tự dưng một tiếng nói từ sau lưng anh truyền tới "làm gì đó ?" Giữa đêm đâu ra tiếng động làm anh giật mình bánh quy chạy tuột xuống cổ làm anh ho sặc sụa, anh quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt lạnh đang nhìn mình, là Cung Tuấn ! Sao hắn lại xuống đây vào giờ này, thấy vậy anh vội trả lời "kh..không có gì chỉ tìm chút thức ăn" mặt Cung Tuấn vẫn như vậy, không chút biến sắc, còn nghĩ về chuyện lúc nảy sao ?

"Tìm thức ăn tại sao không mở đèn, còn lén lút như vậy, anh là trộm à ?" Triết Hạn không biết trả lời thế nào thì hắn lên tiếng "dù gì cũng ở đây rồi, pha giúp tôi ly caffe" nói rồi hắn tiện tay bật đèn, do thích nghi với ánh sáng chưa kịp mắt anh vội nhắm lại, lát sau , sau khi đã thích nghi được thì anh liền pha caffe cho hắn, nhưng bột caffe ở đâu ? Anh lục lọi một hồi cuối cùng cũng nhìn thấy, nhưng nó ở trên kệ cao làm sao anh với tới đây...... anh lại nhìn thấy một cái ghế nhỏ, thế là đứng lên nó để lấy bột caffe, nhưng ghế thấp quá vẫn không tới, thế là anh lại kiễn chân chật vật lấy gói bột ấy, vừa lấy được bột chưa kịp vui mừng thì anh lại mất thăng bằng loạn choạn té xuống. Anh nhắm tịt mắt vốn nghĩ sẽ rất đau, nhưng anh lại cảm thấy một cảm nhận khác, một bàn tay to lớn vòng qua eo giữ anh lại, khi anh ngẩn đầu lên nhìn thì thấy hắn, "lấy không tới thì gọi tôi, anh cần gì phải làm như vậy?" Nói rồi hắn buôn tay ra khỏi eo anh, đi một mạch lại bàn, để lại anh ở đó.

Rồi thì anh cũng pha caffe cho hắn, lúc pha anh không ngừng nhớ về chuyện lúc chiều, Cung Tuấn......lúc hắn quay lưng rời đi làm anh cảm thấy đau.....liệu hắn sẽ bỏ rơi anh giống như mối tình trước, nhưng.....anh sao vậy, cũng chỉ là kết hôn để che mắt người ngoài vậy cớ sao anh lại như thế "ha...buồn cười thật...." anh nghĩ.

Anh mang caffe ra cho hắn, hắn vẫn một khuôn mặt lạnh nhìn anh..."Cung Tuấn chuyện lúc chiều....." "tôi lên phòng đây" hắn vội ngắt lời anh rồi đi, anh vẫn ngồi ở chiếc bàn đó, tay anh siết chặc lấy nhau, đau quá ! Tại sao lại đau đến vậy ? Tim anh đau quá, như bị ai moi ra vậy. Hắn bênh này cũng chẳng khác gì, đầu óc miên mang suy nghĩ, nghĩ về anh hình ảnh anh lúc đó.....

Sáng hôm sau hai người cũng chẳng gặp nhau, anh cũng chả buồn ăn sáng, hai người hai thế giới, hắn tuy đang ở công ty, nhưng đầu óc lại chẳng tập trung được anh vẫn còn khó chịu chuyện hôm qua, tại sao vậy? Anh thì ở trong phòng và ngủ anh không muốn ra ngoài cũng không muốn gặp ai, cũng chả buồn ăn uống gì.

Anh cũng thấy chán rồi, đành lén ra ngoài chơi, không ai đi theo anh cả, chỉ một mình anh, anh chơi hết cả một ngày, anh đi đến khu vui chơi nơi này anh đã lâu rồi không đến, anh chơi rất vui nhưng sao....anh vẫn cảm thấy thiếu một cái gì đó, anh thẫn thờ trước cổng công viên, đột nhiên một cơn mưa đổ ào xuống khiến anh không kịp phản ứng, anh không mang theo dù nên liền chạy về nhà, anh cũng không phải là yếu đuối, nhưng bị dầm mưa thế này làm quần áo anh ướt, chúng trở nên nặng hơn khiến anh mệt mỏi, mắt cũng dòe đi, bỗng dưng một đám người chặng đường anh "mỹ nhân đi đâu vậy~" nghe giọng điệu anh liền biết ngay là bọn chúng không tĩnh táo, anh né sang chỗ khác thì một người nữa lại chặn đường anh "êy mỹ nhân hay ở lại chơi một chút đi~" hắn vuốt gò mã anh làm anh nỗi cả da gà, vội tránh "các người không có mắt à, tôi là đàn ông mỹ nhân cái gì chứ, tránh đường !" Một tên khác lại nói "là đàn ông thì đã sao ? Vẫn chơi được mỹ nhân đẹp thế này không ăn thì thật phí phạm~" nói rồi hắn bắt lấy Triết Hạn, nhưng bị anh bắt được tay sau đó xoay người một cú vật hắn nằm xuống đường, anh trước đây cũng từng học võ những chuyện này không làm khó được anh "con m* nó rượu mờu không uống muốn uống rượu phạt, bắt lấy nó cho tao !" .

[ Tuấn Hạn ] [Hoàn] Từ Yêu Giả Thành ThậtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ