Cung Tuấn cảm thấy hơi lạ bình thường hắn hôn anh nếu không ăn đập cũng bị chửi, sao hôm nay lại im lặng thế này, tai anh chỉ ửng đỏ, cuối mặt ngại ngùng mà không nói gì.
Sau đó anh hít sâu một hơi rồi ngẩn mặt lên rướn người đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ tựa như chuồng chuồng lướt trên nước rồi ngại ngùng nói "coi như cảm ơn cậu"
Anh đứng lên định chạy đi thì một bàn tay kéo anh xuống rồi ngã xuống, xà vào lòng hắn, vô tình lại đụng đến hậu nguyệt kia khiến anh kêu lên một tiếng "a!" Hắn không biết tưởng anh bất ngờ, hắn nâng cằm anh xoay mặt anh đối diện hắn cười nói "không biết hôn còn chủ động"
Rồi hắn cuối người xuống ngậm lấy chiếc môi nhỏ nhắn của anh, rồi bắt đầu xâm chiếm nó, hắn khuấy đảo bênh trong khoang miệng anh như hút hết mật ngọt, đến khi anh không thở nổi lấy tay đánh vào ngực hắn, lúc đó hắn mới lưu luyến rời xa chiếc môi của anh, khi đó còn có một sợi chỉ bạc mỏng manh được hình thành.
Môi anh bị hắn hôn đến sưng tấy, mặt đỏ bừng, trên mắt còn vương một giọt lệ, thấy vậy hắn mới nhẹ nhàng hôn lên mắt anh rồi cười nói "như vầy mới gọi là hôn"
Một lát sau lên phòng sau khi tắm rửa thay đồ rồi, thì lại thấy hắn bước đến còn cầm trong tay một lọ thuốc, rồi nhìn anh "cậu làm gì vậy?" Anh khó hiểu hỏi, Cung Tuấn nhìn anh hồi lâu rồi trực tiếp đè anh xuống lật úp anh lại, tay vừa nắm được lưng quần anh liền bị một bàn tay nắm lấy.
"Cậu làm gì vậy!" Anh nắm chặc tay hắn, hắn thì lại dửng dưng đáp "bôi thuốc, Diệp Bạch Y không nói với anh sao?" Mặt anh đỏ lên, rồi ấp úng nói "tôi..tôi tự bôi được cậu đưa đây"
Nghe vậy hắn đánh nhẹ vào cái tay đang cản trở mình kia nghiêm khắc nói "tự bôi cái gì? Anh tự bôi được sao? Ngại cái gì, có thứ gì của anh mà em chưa nhìn qua, để em" anh nghe vậy lại càng ngại hơn, mặt đỏ sắp biến thàng trái cà chua luôn rồi.
Anh chỉ biết úp mặt xuống gối mặc hắn làm gì thì làm, anh không cản được hắn. Sau khi bôi thuốc xong, hắn vừa đi rửa tay, thì tiếng chuông điện thoại reo lên, là của Triết Hạn "alo?" Anh nhấc máy "Hạn Hạn là anh đây" đầu dây bênh kia truyền đến một tiếng nói quen thuộc, nó khiến đôi mắt anh trở nên lạnh đi.
"Hạn Hạn em không nhớ anh sao?" Là tên đó người đã khiến anh đau rất nhiều lần "anh là ai?" Triết Hạn lạnh nhạt hỏi, đầu dây bênh kia nghe vậy liền bày ra bộ dạng đáng thương nịn nọt nói "Hạn Hạn, em thật sự quên anh sao? Là anh đây Nhất Bình Lê, em thật sự quên anh sao?"
Nghe tới câu nói này, lòng anh trùng xuống, đôi mắt thoáng qua chút chua xót "Nhất tiên sinh, anh tìm tôi có chuyện gì?" Bênh kia nghe vậy mừng rỡ nói "Hạn Hạn, cuối cùng em cũng nhận ra anh rồi, anh thật sự rất nhớ em" nghe câu nói này khiến anh không khỏi ghê tởm, chán ghét nói "Nhất tiên sinh, xin hãy cẩn trọng lời nói, tôi không muốn bị cho là kẻ thứ ba"
Nghe vật tên kia hoảng loạn giải thích "Hạn Hạn, anh biết là mình sai rồi, anh không nên như thế, trước kia là anh không tốt với em, anh không nên tin lời gã tiện nhân đó anh-" môi anh mín chặc lại rồi la lên "Đủ rồi!" Anh hít sâu một hơi rồi nói tiếp "chắc tiên sinh cũng biết, tôi đã có gia đình rồi"
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Tuấn Hạn ] [Hoàn] Từ Yêu Giả Thành Thật
RandomLưu ý đây là tưởng tượng của tui thui nha, các bạn đừng gán ghép nó với người thật