20. Kỳ hạn [1]

1.5K 117 22
                                    

Con người Ôn Khách Hành, đối với một số chuyện có sự cố chấp từ trong cốt tủy. Ví như, chuyện nuôi dưỡng Cố Tương. Ví như, chuyện báo thù. Ví như, Chu Tử Thư.

Lúc trước, hắn chỉ dám hy vọng y có thể sống tiếp.

Loại bỏ được thất khiếu tam thu đinh, Chu Tử Thư có thể sống tiếp hắn lại hy vọng y có thể khỏe mạnh.

Đại vu nói Mộc Qua thảo có thể chữa thương hắn liền không tiếc mạng lấy về bằng được. Đại vu nói sau khi bánh bao nhỏ trở lại hình hài trưởng thành hai người không thể thân mật, Ôn Khách Hành sẽ tuyệt đối không động vào Chu Tử Thư.

Chỉ có điều, Ôn cốc chủ không động không có nghĩa là Chu thủ lĩnh sẽ ngồi yên.

Chu Tử Thư tự nhận mình chẳng phải bậc chính nhân quân tử gì. So với y, thì nam tử tuấn mỹ đang bị y đè dưới thân này hình như còn giống quân tử hơn một chút.

Đúng vậy, Ôn cốc chủ hiện giờ đang bị Chu thủ lĩnh đè xuống giường.

Lùi lại một khắc trước, Ôn Khách Hành vừa tắm xong trên người chỉ khoác một bộ trung y màu đỏ sậm. Vừa bước qua cửa, hắn đột nhiên cảm thấy một luồng chưởng phong nhằm vào bả vai mình đánh tới, không hề mang theo sát ý còn thoảng nhẹ mùi thảo mộc cực kỳ quen thuộc, Ôn Khách Hành không tránh còn thuận lực tay của người kia dựa vào ván cửa sau lưng. Chu Tử Thư chống một tay lên ngực hắn, hai cánh môi như có như không dán lên vành tai Ôn Khách Hành, "Tại sao không tránh?"

Ôn Khách Hành cười nhỏ, nâng tay chạm lên eo người trong ngực, xúc cảm ấm nóng dán vào lòng bàn tay khiến hắn sửng sốt lập tức đứng thẳng người, nắm vai Chu Tử Thư khẽ đẩy ra một chút, "Ngươi..."

Tẩm y Chu Tử Thư đang mặc rõ ràng không vừa người, đầu vai và cánh tay hơi dài, thân áo chỉ vừa vặn che đi đường cong mượt mà ở phía sau. Dây buộc thắt hờ hững bên sườn, xương quai xanh cùng lồng ngực trắng nõn cơ hồ không che được chút nào. Nói đơn giản, đây chính là tẩm y của Ôn cốc chủ.

Ôn Khách Hành còn đang ngẩn người, hai cánh tay Chu Tử Thư lại đột ngột vòng lên cổ hắn, đôi chân thon dài cũng đồng thời nâng lên quấn quanh vòng eo săn chắc hữu lực, hai tay Ôn Khách Hành lập tức theo bản năng vươn ra đỡ lấy thân thể đang treo trên người mình, lại kinh ngạc phát hiện phía dưới Chu Tử Thư hoàn toàn trống trơn.

"Ngươi..."

"Ta làm sao?" Chu Tử Thư khẽ ngọ nguậy, mỗi lần hai người thân mật y cực kỳ thích Ôn Khách Hành dùng bàn tay đầy vết chai sần ve vuốt khắp thân thể mình, đặc biệt là hai cánh mông.

Ôn Khách Hành cắn răng, Đại vu đã dặn dò sau khi Chu Tử Thư trở lại hình hài trưởng thành hai người không nên gần gũi, chính là lo lắng cho xương cốt của y. Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ hạn một tháng. Tiểu yêu tinh này chính là cố ý.

"Ta muốn lên giường." Chu Tử Thư lại một lần nữa dán môi lên vành tai hắn, hông eo khẽ đưa đẩy cọ xát hạ thân đã sớm cứng rắn lên bụng Ôn Khách Hành.

Từ sau khi nhổ đinh, trên người không còn nội thương thân thể Chu Tử Thư trở nên đặc biệt mẫn cảm, bắt y nhẫn nhịn suốt một tháng đã là cực hạn rồi. Lưng vừa chạm xuống đệm giường Chu Tử Thư đã không chờ nổi kéo Ôn Khách Hành xuống, đầu lưỡi mềm mại với vào trong miệng hắn vừa gấp gáp lại dường như xen lẫn chút hờn dỗi. Một tháng này, mỗi lần hai người hôn môi hầu hết đều là y chủ động, người kết thúc sẽ luôn là Ôn Khách Hành.

[Ôn Chu] Vài chuyện nhỏ nhặt trên núi tuyếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ