27. Tửu quán

853 107 11
                                    

Tết Đoan Ngọ

Một nhà năm người đang hì hụi chuẩn bị gói bánh thì Thất gia và Đại vu đột ngột ghé thăm, còn xách theo bọc lớn bọc nhỏ. Ngồi nói chuyện một hồi thì ra đều là thuốc bổ, Đại vu thăm mạch xong còn nói nội lực của Chu Tử Thư đã khôi phục hoàn toàn, nên xuống núi thôi.

Thoáng cái đã một năm rưỡi rồi!

Thất gia thích náo nhiệt, tới thăm bệnh cho Chu Tử Thư còn cố tình chọn đúng dịp Tết Đoan Ngọ chính là muốn cùng Đại vu đi xem lễ hội thuyền rồng ở Trung Nguyên. Buổi trưa, dùng cơm xong đoàn người lập tức kéo nhau xuống trấn Trường Minh, vừa kịp lúc lễ hội bắt đầu.

Ôn Khách Hành không ưa Thất gia nhưng đối với Đại vu lại có vài phần kính nể, ngay cả chuyện tửu lượng của Chu Tử Thư thay đổi cũng muốn cẩn thận hỏi y. Đại vu là người ngay thẳng, vừa nghe tới chuyện thân thể Chu Tử Thư có biến hóa liền nghiêm túc xem xét. Thất gia lại vừa đúng lúc đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đại vu nhàn nhã tự rót cho mình một chén trà. Trên người y luôn tỏa ra loại khí chất bình thản, tới mức Ôn Khách Hành cảm thấy nếu đột nhiên nơi này này bốc cháy, y cũng phải uống xong chén trà kia rồi mới chịu đứng dậy rời đi.

Đương nhiên trà lâu không đột nhiên bốc cháy, Thất gia cũng chỉ nhấp một ngụm rồi đặt chén xuống, nâng mắt nhìn thẳng vào Ôn Khách Hành, "Ta muốn hỏi một chút, bộ dạng lúc say của Tử Thư có phải ánh mắt mờ mịt, nội tức hỗn loạn, còn có... làm vài chuyện hơi bất thường?"

Ôn Khách Hành vừa nghe tới 'làm vài chuyện hơi bất thường' cả người lập tức chua loét, nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn duy trì nụ cười vừa ôn nhuận vừa xa cách, "Quả đúng là như vậy."

Thất gia nghe xong lời này thậm chí còn bật cười thành tiếng, đôi mắt chạm đến bóng lưng Chu Tử Thư đang đứng bên kia đường ánh lên nét dịu dàng thật nhẹ, "Khi Hách Liên Dực vẫn còn là Thái tử, có lần Tử Thư uống say đã đánh hắn một quyền đổ máu mũi, lúc ta dìu y rời khỏi Đông cung ngay cả bước chân cũng xiêu vẹo, y còn nghiêng đầu hỏi ta là ai?" dường như vừa nhớ tới một đoạn hồi ức vui vẻ, nụ cười trên môi Thất gia lại sâu thêm vài phần, tới khi ánh mắt chuyển về trên người Ôn Khách Hành vẫn còn vương lại một chút ý cười chưa tan, "Ai biết được, chúng ta vừa lên xe ngựa y lập tức ngồi thẳng lưng, mở ngăn kéo lấy dược cao bôi lên vết bầm trên tay, còn bĩu môi chê xương gò má của Hách Liên Dực quá cứng."

Đại vu ho nhẹ một tiếng, trên khuôn mặt lạnh băng cũng lộ ra chút ý cười, "Trên thực tế, rất ít người có thể gây nhiễu loạn nội tức của bản thân. Nhưng Chu trang chủ lại có khả năng này."

Ôn Khách Hành khẽ gật đầu, "Nói như vậy, sức khỏe của y đã không còn vấn đề gì phải không?"

"Đúng vậy."

Nhận được đáp án khẳng định của Đại vu tảng đá trong ngực Ôn Khách Hành cuối cùng đã có thể buông xuống. Chỉ cần y khỏe mạnh, những thứ khác đều không quan trọng nữa.

Chu Tử Thư say rượu thì đỏ mặt, nhưng xấu hổ sẽ đỏ vành tai. Khi nào y thật sự uống say, khi nào muốn đùa giỡn chính hắn mới là người rõ ràng hơn ai hết.

[Ôn Chu] Vài chuyện nhỏ nhặt trên núi tuyếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ