14. Mộc Qua thảo [2]

1.1K 106 7
                                    

Ôn Khách Hành da thô thịt dày, qua một tuần vết thương trên ngực chỉ còn đau âm ỉ. Buổi tối, canh đúng lúc Chu Tử Thư mới tắm xong, vừa mở cửa phòng liền bị hắn ôm eo kéo vào trong, rất lưu loát đè y lên cánh cửa, cúi đầu che lại những lời mắng chửi sắp bật ra từ cái miệng xinh đẹp kia.

Hôm nay Ôn Khách Hành cố tình mặc trang phục rất mỏng, bàn tay y vừa chống lên ngực hắn muốn đẩy ra, chạm đến lớp băng vải kia liền ngay lập tức thu lại. Chu Tử Thư hơi thở gấp gáp chống tay lên vai hắn, "Trên người ngươi có thương đó."

"Vậy phải cầu Chu tướng công thương xót rồi." Ôn Khách Hành dán môi lên cần cổ thon dài của Chu Tử Thư. Bàn tay cũng không nhàn rỗi, chui qua vạt áo của y vòng ra phía sau. Hắn biết rất rõ, mỗi lần Chu Tử Thư mặc tẩm y dài tới mắt cá chân thì bên dưới sẽ không mặc quần dài. Chỉ là, hắn không thể ngờ, y vậy mà ngay cả tiết khố cũng không thèm mặc. Ôn Khách Hành đột nhiên bóp mạnh một bên mông đào căng mẩy, xúc cảm thô ráp từ lòng bàn tay khiến da đầu y tê rần, hai đầu gối cũng muốn nhũn ra. Cánh tay đang chống trên vai Ôn Khách Hành vô thức vòng ra sau ôm lấy cổ hắn.

Rõ ràng là dục cự hoàn nghênh.

"A Nhứ, ngươi mặc ít thế này không sợ lạnh sao?" Ôn Khách Hành hỏi xong cũng không chờ y đáp lời, hai phiến môi lành lạnh áp lên môi Chu Tử Thư nuốt lấy những tiếng rên rỉ vỡ vụn.

Trong phòng ngủ của bọn họ ban đầu chỉ có hai lò sưởi. Sau đó, biết y sợ lạnh Ôn Khách Hành lại mua thêm một cái, toàn thân làm bằng đồng nguyên khối có thể tỏa nhiệt rất lâu. Bình thường ở trong phòng, dù chỉ mặc một lớp nội sam cũng sẽ không cảm thấy lạnh. Cả tuần nay, vốn dĩ hai người vẫn đang phân phòng ngủ, khi nãy đi tắm Chu Tử Thư lại đãng trí quên không mang tiết khố liền cứ mặc như vậy trở về phòng. Ai biết được đột nhiên bị người ta tập kích.

Hai người dán dính lại một chỗ cọ tới cọ lui nãy giờ hạ thân của Ôn Khách Hành đã sớm đứng thẳng, cách một lớp vải cố tình chọc vào bụng dưới của y. Bởi vì cố kỵ vết thương trên ngực hắn, Chu Tử Thư ngay cả động cũng không dám động, để mặc người kia đè ép mình lên ván cửa vừa hôn vừa cắn. Tới khi một ngón tay của Ôn Khách Hành bất ngờ ấn lên miệng huyệt, tiếng rên rỉ lập tức tràn ra từ giữa khe hở của nụ hôn ướt át. Y chật vật tóm lấy cái tay đang làm loạn của hắn đẩy ra, lồng ngực phập phồng thở dốc, "Ngươi... không được... sẽ đụng vào vết thương mất..."

Ôn Khách Hành ngoan ngoãn lui lại, một cánh tay chống lên cánh cửa phía sau lưng Chu Tử Thư, dựa vào ưu thế hình thể nhốt y trong lồng ngực của hắn. Cổ tay đang bị Chu Tử Thư nắm đột nhiên bẻ ngược lại phủ lên bàn tay y nhấn vào giữa hai chân mình, "Vậy chỗ này phải làm sao giờ?"

Loại chuyện này chính là thực tủy tri vị. Ban đầu Chu Tử Thư còn có chút không thoải mái, chỉ là Ôn Khách Hành da mặt quá dày, kỹ xảo cũng quá điêu luyện, y đấu không lại hắn. Một phần vì thân thể y từ sau khi nhổ đinh bắt đầu biến hóa, chỉ cần bị Ôn Khách Hành đụng chạm liền nổi lên phản ứng. Huống chi, hai người đã xa nhau gần một tháng, nói không nhớ nhung là giả. Chỉ là...

Bắt lấy một tia lý trí còn sót lại, Chu Tử Thư nắm cổ áo hắn đẩy ngã xuống giường, dạng chân ngồi lên đùi Ôn Khách Hành, "Ta giúp ngươi."

[Ôn Chu] Vài chuyện nhỏ nhặt trên núi tuyếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ