~.⟦𝕮𝖍𝖚̛𝖔̛𝖓𝖌 33⟧ : Vì không có cô bên cạnh .~
Ánh mắt Đặng Phong Thiên Yết lại chuyển đến biển quảng cáo, muốn nhìn rõ tên của người phụ nữ kia. Nhưng lại trùng hợp, có một vết bẩn đã che đi tên của người đó.
Xe bus đến, hai người lên xe.
Đặng Phong Thiên Yết cố gắng từ trong trí nhớ hồi tưởng lại diện mạo của Châu Ngọc Song Ngư, muốn so sánh một chút.
Nhíu mày...
Không thể nhớ nổi...
Cả đường đi Châu Phương Xử Nữ đều thất thần.
Đến cửa tiểu khu, cô vẫy tay tạm biệt với cậu.
Đặng Phong Thiên Yết không yên tâm, không nhanh không chậm theo sau cô.
Đèn đường có chỗ bị hỏng, phía trước một mảnh tối tăm, Đặng Phong Thiên Yết nhanh chóng tăng tốc đi theo.
Không ngoài dự đoán, đi tới chỗ tối nhất, nữ sinh chân vấp phải thứ gì, kêu lên một tiếng, muốn ngã về phía trước, Đặng Phong Thiên Yết nhanh tay đem cô kéo trở về.
Gương mặt đụng phải một lồng ngực rắn chắc.
Châu Phương Xử Nữ tim đập còn chưa kịp bình ổn lại: "Cảm ơn, cảm ơn!"
Cô vội lui ra sau, kéo ra khoảng cách.
"Đang nghĩ cái gì vậy?"
Giọng nói không vui từ đỉnh đầu truyền xuống.
"Sao lại không cẩn thận?"
Châu Phương Xử Nữ ngẩng đầu, nương theo ánh trăng mỏng manh mà nhìn người trước mắt.
"Thiên Yết? Cậu còn chưa đi?"
Đặng Phong Thiên Yết nhíu mày nói : "Không yên tâm về cậu."
"Hả? Tôi thì có cái gì mà không thể yên tâm?"
Cậu nhẹ giật giật khoé miệng: "Vậy à?"
Châu Phương Xử Nữ sờ sờ lỗ tai, có chút xấu hổ.
Vừa rồi thật nguy hiểm, thiếu chút nữa đã ngã.
Tay bị nắm lấy, ấm áp truyền lại.
So với tay cô lớn hơn nhiều, cũng mạnh mẽ hơn, trong đêm tối, hình dáng mỗi ngón tay đều trở lên rõ ràng.
Châu Phương Xử Nữ không tự giác ngừng thở.
Đặng Phong Thiên Yết quơ quơ tay cô, nói thầm: "Tôi cầm tay cậu, phòng cậu bị ngã lần nữa."
Châu Phương Xử Nữ không tiếng động cười khẽ.
"Cậu đúng là trẻ con, không muốn người khác cướp đoạt đồ chơi của mình."
Châu Phương Xử Nữ nói, nụ cười cũng nhạt vài phần, vô cùng cảm khái: "Bạn học Thiên Yết, nhanh nhanh lớn lên đi. Cậu sẽ thấy trên đời này còn có rất nhiều lựa chọn."
Tay Đặng Phong Thiên Yết hơi dùng sức, rũ mắt nhìn xuống nữ sinh bên cạnh. Ánh trăng vì cô mà trở nên nhu hoà, khiến ngũ quan cô vốn tinh xảo nhẹ nhàng, nay lại nhiều thêm vài phần kiều diễm vô hại.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][CV][Xử Nữ - Thiên Yết] Em Là Người Của Tôi Nên Đừng Mong Thoát Khỏi Tôi!
RomansTên truyện: Bệnh Chiếm Hữu Tác giả: Túng Lan Editor: sellsell2610 Thể loại : Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Ngọt sủng, Trọng sinh, Ít ngược Số chương : 108 chương chính văn + 10 chương phiên ngoại Tình trạng bản gốc: Đã hoàn thành. Tình trạng...