ℭ𝔥𝔲̛𝔬̛𝔫𝔤 93

81 10 0
                                    

~.⟦𝕮𝖍𝖚̛𝖔̛𝖓𝖌 93: Ghen ghét với anh ta .~

Bị đụng vào một cách không ôn nhu như vậy, ký ức của mùa hè bảy năm trước liền kéo về, lại bị động tác trên môi của người đàn ông kia làm cho tiêu tán, toàn bộ lực chú ý đều dồn vào nơi nhỏ hẹp này.

Đặng Nguyên Thiên Yết không đỡ cô, một tay để trên cửa sổ, một tay chống ghế dựa, cúi đầu ngậm lấy môi cô, lại cắn một cái. Không trầy da nhưng rất đau. Châu Phương Xử Nữ hô nhỏ một tiếng, anh nhân cơ hội liền xâm nhập.

Nhiệt độ nóng ẩm, răng môi đấu đá lung tung, khí nóng từ môi kéo lên đến gương mặt cùng lông mi, má cô phiếm hồng, lông mi hơi ướt, cả người mơ mơ hồ hồ, nhịn không được trốn về phía sau. Anh để cô tùy ý lui lại, thân mình gắt gao dính lấy cô, khom người xuống theo, thẳng đến khi cô chạm sát lưng ghế, không có cách tiếp tục trốn tránh, cánh tay anh đặt trên lưng ghế liền vòng ra sau đầu cô, đè nặng, hoàn toàn khống chế cô ở dưới thân mình.

Một trận triền miên, động tác trên môi nháy mắt bỗng trở nên ôn nhu, lưu luyến phác hoạ, giống như kẹo bông gòn bị gió thổi đến trên mặt.

Không biết khi nào anh đem môi chuyển qua vành tai cô, nhẹ nhàng ngậm lấy, tiếng nói ám ách: "Xử Xử, anh không thích anh ta......"

Châu Phương Xử Nữ bị anh làm cho từ lỗ tai đến cổ thậm chí đến sau eo đều phát ngứa, cô hơi co người, lại nghe thấy anh nói: "...... Ghen ghét với anh ta."

Châu Phương Xử Nữ ngơ ngác hỏi: "Cái gì......?"

Đặng Nguyên Thiên Yết chuyển qua cổ cô, ôn nhu cọ xát, "Ghen ghét anh ta cùng em lớn lên......"

"Chúng ta lại có bảy năm xa cách......"

Đặng Nguyên Thiên Yết vẫn luôn cảm thấy bảy năm kia không có ý nghĩa gì, tình cảm của anh với cô chưa từng phai nhạt, chỉ là chút thời gian xa cách để trưởng thành hơn, anh đã trở lại, hết thảy đều sẽ trở về như lúc đầu.

Nhưng người đàn ông kia, nhắc nhở anh, anh không chỉ bỏ lỡ những năm tháng cùng cô lớn lên, còn bỏ lỡ suốt bảy năm.

Châu Phương Xử Nữ vừa mấp máy môi: "Thiên......"

Lời nói vừa ra tới, Đặng Nguyên Thiên Yết bỗng nhiên ngẩng đầu lấp kín môi cô lần thứ hai. Anh dùng sức hôn đến dồn dập, động tác thậm chí có hơi thô lỗ, mang theo một loại chấp nhất.

Khi kết thúc hai người đều thở hồng hộc.

Trán anh chống trên cái trán mướt mồ hôi của cô, Châu Phương Xử Nữ run lông mi mở mắt ra, đối với đôi mắt màu đỏ tươi của anh, bên trong toàn bộ là bao dung.

Đặng Nguyên Thiên Yết buông cô ra, đặt tay trên tay lái, chật vật mà cúi đầu thở dốc.

Xe khởi động, sắc mặt Đặng Nguyên Thiên Yết đã khôi phục bình thường, môi mỏng nhẹ nhấp, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.

Châu Phương Xử Nữ điều chỉnh hô hấp, muốn nói chuyện, lại không biết nên nói gì.

Xe chạy không lâu liền vững vàng dừng lại.

[Hoàn][CV][Xử Nữ - Thiên Yết] Em Là Người Của Tôi Nên Đừng Mong Thoát Khỏi Tôi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ