~.⟦𝕮𝖍𝖚̛𝖔̛𝖓𝖌 52⟧ : Bệnh tâm thần .~
Trong thang máy, Đặng Phong Thiên Yết nắm chặt tay của Châu Phương Xử Nữ, sắc mặt vô cùng khó coi:
"Em không nghĩ tới mình cũng có thể bị thương à?"
Châu Phương Xử Nữ nhìn chằm chằm mũi chân: "Em không kịp nghĩ nhiều như vậy."
Cậu môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt phun ra một câu:
"Vậy lần sau em đẩy anh ra là được rồi."
Ngón tay Châu Phương Xử Nữ hơi cong, níu lấy tay cậu, nói thầm: "Không được đâu."
Ánh mắt Đặng Phong Thiên Yết nặng nề nhìn cô một hồi, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ là tay nắm càng thêm chặt.
Châu Phương Xử Nữ còn cho rằng cậu sẽ cầm tay cô cả đoạn đường về nhà, không ngờ vừa ra đến đường lớn cậu liền buông tay ra.
Cô nhìn bàn tay bị vắng vẻ.
Cũng đúng, bị người quen bắt gặp không tốt.
Cô tiếp tục đi về phía trước, lại phát hiện không thấy cậu đâu.
Châu Phương Xử Nữ hoảng sợ nhìn đông nhìn tây, xuyên qua cửa sổ sát đất, cô thấy Đặng Phong Thiên Yết đang đứng bên cửa hàng tiện lợi.
Cô nhẹ nhàng thở ra, có chút bất mãn, chạy chậm tới chỗ cậu, đúng lúc cậu cũng mua xong đồ.
Châu Phương Xử Nữ trách cậu: "Em còn tưởng không tìm được anh đâu."
Giọng nói của cô rất nhẹ, mềm mại mượt mà, âm cuối kéo dài, mang theo chút giận dỗi, nhưng lại càng giống như đang làm nũng.
Trong lòng Đặng Phong Thiên Yết nhộn nhạo: "Xin lỗi, lần sau anh sẽ nói với em một tiếng."
Châu Phương Xử Nữ ngoảnh mặt, coi như bỏ qua.
"Anh mua cái gì vậy ạ?"
Cô vừa hỏi, mặt đã bị cậu nâng lên, sau đó bị thứ gì che lại, cố định ở sau tai.
Nhận thấy là khẩu trang, cô mới nhớ tới miệng của mình.
Cô có chút xấu hổ, hai người đứng ở trước cửa hàng tiện lợi, người đi đường thỉnh thoảng lại đánh giá vài lần.
Châu Phương Xử Nữ không được tự nhiên mà đẩy đẩy cậu:
"Chúng ta mau đi thôi!"
Nhưng Đặng Phong Thiên Yết cũng không chớp mắt, nghiêm túc giúp cô chỉnh lại khẩu trang cùng tóc mái.
Rốt cuộc, cậu giống như vừa lòng, cầm chặt tay cô tiếp tục đi.
Lòng bàn tay ấm áp, cô nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu, khoé miệng dưới khẩu trang cũng giơ lên.
Một đường đi tới tiểu khu, đến nơi, hai người buông tay ra. Châu Phương Xử Nữ đi trước, Đặng Phong Thiên Yết theo sau.
Đi đến nhà của Châu Phương Xử Nữ, trong lúc ấn chuông cửa, cô chạy lại chỗ cậu, nhanh chóng ôm lấy cậu một chút liền tách ra. Tiếng chuông vừa dứt, thay vào đó là thanh âm của mẹ Châu:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][CV][Xử Nữ - Thiên Yết] Em Là Người Của Tôi Nên Đừng Mong Thoát Khỏi Tôi!
RomanceTên truyện: Bệnh Chiếm Hữu Tác giả: Túng Lan Editor: sellsell2610 Thể loại : Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Ngọt sủng, Trọng sinh, Ít ngược Số chương : 108 chương chính văn + 10 chương phiên ngoại Tình trạng bản gốc: Đã hoàn thành. Tình trạng...