Hai cô gái lúc nãy đã được mời ra khỏi nhà hàng. Mọi người cũng bắt đầu chú ý đến Taehyung nhiều hơn. Nhưng gã không quan tâm, thức ăn được mang ra nhanh chóng, Taehyung chỉ cúi mặt ăn mặc dù gã biết mọi người xung quanh đang nhìn về hướng gã rất nhiều."Anh không thấy khó chịu sao?"
"Hửm?"
"Mấy người đó cứ xì xào mãi, em sợ anh không thoải mái"
"Không sao!"
Xong, em cũng bắt đầu ăn, cả hai đều im lặng không nói chuyện, đi chơi như này em chẳng thấy dễ chịu chút nào. Mặc dù gã không nói, nhưng em biết chắc chắn Taehyung rất không vui, vì tính gã cũng không thích ồn ào cho lắm.
Bữa ăn kết thúc trong sự tẻ nhạt và nhàm chán. Taehyung và em ra về, tuy không nói gì nhưng gã vẫn khư nắm tay em. Gần đến cửa ra, một vài cô chú lớn tuổi đi tới chỗ gã, có người còn dắt con gái theo, nhìn thôi em cũng đã biết họ sắp nói gì với gã rồi.
"À cháu là...con trai của ông Kim đúng chứ?"
"Có gì không ạ?"
"À thì...bác chỉ muốn làm quen cháu thôi ấy mà"
"Thằng bé nhìn lạnh lùng quá nhỉ! Cơ mà lại rất đẹp trai nha"
Taehyung mặc dù không thích họ nhưng cũng cười rồi cúi đầu. Một cô gái xinh đẹp trong có vẻ ngại ngùng được mẹ nắm tay đưa lên trước mặt gã, Taehyung khó hiểu nhìn bà ấy.
"Đây là con gái bác, lúc nãy vừa gặp cháu nó đã rất thích rồi"
"Thì sao ạ?"
Gã cùng nhiều người nói chuyện với nhau khá lâu, em biết trong số các người đó cũng chỉ là muốn làm mai còn gái mình với gã nên bây giờ lại cảm thấy tự ti hẳn. Em dần buông tay gã ra, có vẻ Taehyung cũng không biết vì gã đang bận tiếp chuyện.
Trong đám đông, em cúi người đi ra khỏi cửa rồi rời khỏi nhà hàng nhanh chóng. Đi bộ về trên đường, em không đi xe buýt hay taxi, chỉ là muốn đi dạo như vậy thôi.
Trên đường đi em và Jungkook vô tình gặp nhau. Nhìn mặt nó phấn khích lắm, chắc là vừa đi với em nào về đây mà.
"Yah! Mày đi đâu vậy? Nghe nói hôm nay đi chơi cùng tên Taehyung đó mà sao giờ lại..."
Jungkook thấy em không trả lời mà cứ cúi mặt, nó đưa tay đỡ mặt em lên thì thấy hai mắt đã ướt. Jungkook bối rối đưa em lại ghế ngồi ở gần đó, cũng không biết sao nữa nhưng gặp Jungkook em chỉ muốn ôm nó khóc thật lớn mà thôi.
Tầm 5-10 em vẫn chưa nín khóc, Jungkook lại là nam nên cũng không giỏi trong việc dỗ dành này. Cầm điện thoại lên gọi Soo ra, vì nhà cũng gần đây nên chỉ cần 5 phút nó đã có mặt. Soo nhìn thấy em khóc thì nó cũng bối rối theo, em nhìn thấy Soo thì lại khóc to hơn mà ôm chặt nó vào lòng.
"Nó bị gì vậy?"
"Không biết! Vừa gặp đã thấy nó như này rồi"
"Này! Chuyện gì vậy? Tên Taehyung đó lại làm gì mày à?"
Em lắc đầu.
"Thế chuyện gì?"
Một lúc sau em bình tĩnh lại, bây giờ lại muốn uống một chút bia. Jungkook nhất quyết không chịu mua vì nó biết tửu lượng em rất kém, nhưng vì em cứ năn nỉ mãi nó cũng mềm lòng mà chạy đi mua rồi trở về. Trên tay mỗi đứa một lon, uống được vài ngụm em mới bắt đầu than thở.