5

1.8K 139 2
                                    

" A Vĩ là ngươi sao ?"

Nam tử được gọi là A Vĩ lạnh nhạt nhìn người trước mặt :"đúng là ta , Trần Hùng ngươi thay đổi rất nhiều"

" Hoá ra người luôn giúp nàng ấy là ngươi , A Vĩ ngươi dạo này sống tốt sao ?" Trần Hùng vui vẻ ra mặt nói.

Đột nhiên A Vĩ lấy kiếm chĩa thẳng về phía Trần Hùng nói :"Trần Hùng ngươi trả lời ta , ngươi có coi ta là huynh đệ tốt ?"

" Tất nhiên chúng ta đã lớn lên cùng nhau tất nhiên là huynh đệ tốt" Trần Hùng nhanh chóng trả lời không suy nghĩ , đây là hảo bằng hữu đã cùng hắn lớn lên mà.

A Vĩ nghiêng đầu :"vậy ngươi nhường nàng ấy cho ta đi"

Trần Hùng chết lặng :"ngươi nói gì ? Ta và nàng ấy là tâm duyệt nhau mà"

A Vĩ cười lớn :"tâm duyệt ? Tất cả là giả dối , người giúp đỡ nàng ấy là ta , người bên cạnh nàng ấy khi cô đơn cũng là ta , người chịu vì nàng vào sinh ra tử cũng là ta vậy thì tại sao tại sao người nàng ấy yêu lại là ngươi mà không phải ta"

A Vĩ điên cuồng nói , điên cuồng tấn công Trần Hùng , Trần Hùng chỉ thủ không dám tấn công , hắn không thể giương kiếm về phía huynh đệ. Nhưng A Vĩ vẫn tấn công hàng loạt như vũ bão , Trần Hùng khuyên giải :"A Vĩ ngươi đừng ép ta động thủ , ta không muốn cùng ngươi đối đầu"

" Ngươi không động thủ thì chết dưới kiếm của ta đi"

Hết cách bị ép tới cùng Trần Hùng chỉ có thể tiến công , hai người chiến đấu mãnh liệt gió bụi nổi tứ tán. Hai thanh kiếm ngược chiều nhau đâm về phía đối thủ. Nhưng đúng lúc này thanh kiếm của A Vĩ lại rời tay Trần Hùng kinh hoảng muốn thu tay nhưng đã quá muốn một kiếm này đã xuyên thẳng tim A Vĩ.

Trần Hùng kinh ngạc , hắn nhanh chóng đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống của A Vĩ ,hắn lắp bắp nói :"A...A Vĩ ngươi.... ngươi..."

A Vĩ đưa tay chặn miệng hắn không cho hắn nói nữa :"ngươi....ta vốn định giết....giết ngươi.....khụ khụ...."

" A Vĩ ngươi đừng nói nữa đừng nói nữa ,ta giúp ngươi tìm người chưa trị " Trần Hùng hoảng loạn , tay đặt lên vị trị ngực của A Vĩ hòng ngăn cản máu tươi trào ra , nhưng vô dụng máu vẫn tràn qua kẽ hở của các ngón tay.

A Vĩ miệng tràn ngập mùi máu tươi nhưng vẫn cứng đầu nói :"ta vốn dĩ muốn giết ngươi nhưng.....nhưng ta lại nhớ....nhớ đến kí ức của chúng ta.... ngươi luôn theo ta.....chúng ta cùng đi làm việc tốt....tại sao....tại sao lại như vậy , rõ ràng....rõ ràng chúng ta là huynh đệ , nhưng người bị bắt đi lại là ta.....ta không cam lòng , nhưng có thể làm gì ? Khi gặp lại ngươi ta vui....rất vui nhưng ngươi lại là người nàng ấy yêu. Ta làm gì được đây ? Một bên là người ta yêu.....còn lại là bằng hữu tốt của ta....ta.....ta không...."

A Vĩ vừa nói nước mắt cũng bắt đầu trào ra , Trần Hùng cũng khóc lên :"A Vĩ ngươi đừng nói nữa đừng nói nữa , chỉ cần ngươi không sao ta sẽ nhường nàng ấy cho ngươi , ngươi muốn gì ta cũng cho muốn ta làm gì cũng được"

A Vĩ lắc đầu :"muộn rồi , ta....ta không chịu được nữa....đau....rất đau , chúc các ngươi hạnh....phúc..."

Cố gắng nói ra một câu hoàn chỉnh , A Vĩ nhắm chặt hai mắt lại. Trần Hùng gọi rất nhiều lần nhưng đều không có hồi đáp , hắn ôm thi thể của huynh đệ lẳng lặng ở đó.

[ Bác Chiến/hoàn ] Ta Xuyên Thư Sai Cách Rồi !!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ