Edit: Thanh Mục
Nụ hôn của Tô Mặc Ngôn rơi vào khóe môi nàng.
Hô hấp của hai người lại đan xen với nhau.
Úc Diêu cảm giác vòng hai tay Tô Mặc Ngôn càng ngày càng chặt.
Bốc đồng một lần, không thể có lần thứ hai.
Úc Diêu tránh khỏi Tô Mặc Ngôn, rất dùng sức.
Khi Tô Mặc Ngôn bị nàng đẩy ra, lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa ngã xuống.
Như vậy, cũng là trong dự liệu của Tô Mặc Ngôn.
"Cô uống quá nhiều."
Tô Mặc Ngôn đứng đối diện Úc Diêu, cách khoảng cách không đến nửa thước.
Cô đưa tay đỡ trán mình, cảm thấy cơ thể lung lay sắp đổ, trong lòng khó chịu, không phải vì rượu, "Uống nhiều rồi... Xin lỗi..."
Uống quá nhiều, đó là một cái cớ tốt.
Úc Diêu bình tĩnh lại cảm xúc, nhưng nhịp tim lại không dễ dàng bình phục như vậy. Nàng để ý đến bộ đồ ngủ bị Tô Mặc Ngôn xoa loạn, Tô Mặc Ngôn dường như say đến không ra dáng vẻ.
"Tôi đưa cô về." Úc Diêu vẫn tiến lên đỡ lấy cô.
Tô Mặc Ngôn tựa vào tường, híp mắt buồn ngủ, vẻ mặt chật vật.
Úc Diêu lại không biết, Tô Mặc Ngôn như vậy, là bởi vì nàng.
Tô Mặc Ngôn ngụy trang rất tốt, đem bộ dáng say sưa diễn ra thần thánh.
Sau đêm nay, cô ấy có thể nghĩ đến việc phát triển trong showbiz.
Úc Diêu tìm chìa khóa trong túi Tô Mặc Ngôn, giúp cô mở cửa, Tô Mặc Ngôn dựa vào tường bên cạnh, giống như một bãi bùn mềm.
Sống một mình, Tô Mặc Ngôn ở đây thậm chí còn lộn xộn hơn.
Ghế sofa đầy quần áo của cô ấy, lớn và nhỏ.
Úc Diêu đơn giản thu dọn một chút, để cho cô nằm xuống ghế sofa.
Tô Mặc Ngôn nhắm mắt lại, toàn bộ hành trình không nói một câu.
Úc Diêu nhìn mặt cô, hút thuốc nhiều như vậy, uống rượu cũng vậy, cô không chiếu cố mình cũng thôi, chẳng lẽ Minh Thừa chưa bao giờ quản cô sao?
Nghĩ đến đây, Úc Diêu cảm thấy mình có chút "xen vào việc của người khác".
Tô Mặc Ngôn khẽ mở mắt ra, vừa vặn quét về phía Úc Diêu.
Úc Diêu xoay người, rót cho Tô Mặc Ngôn một ly nước. Sau đó, cô rời đi mà không ở lại để chăm sóc cô ấy.
Nghe thấy cửa "cạch" một tiếng được nhẹ nhàng mang theo.
Tô Mặc Ngôn xoay người dậy, ngồi trên sofa, nâng ly thủy tinh lên bàn trà, mộc mộc uống nước.
Cho nên tối nay, cô mang theo tâm lý may mắn gì sao? Ví dụ, Úc Diêu có thể chấp nhận cô ấy.
Quả nhiên vẫn là tâm lý may mắn.
Uống nước xong, Tô Mặc Ngôn thở dài một hơi, lại ngã xuống sofa, lấy mu bàn tay che mắt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[GL][Edit]Nàng Quá Mê Người_Thang Thanh Xuyến Hương Thái
RomanceTruyện: Nàng quá mê người Tác giả: Thanh Thang Xuyến Hương Thái Độ dài: 112 chương Văn án: Tô Mặc Ngôn đã quên với việc phế củi thiên kim, bị ném vào công tin trở thành nhân viên cấp dưới, tiền ít sống nhiều, còn gặp phải cấp trên khó tính. Vì muốn...